Thực ra trước đây Phúc Bảo rất là thèm thịt, hiện tại cuộc sống cũng tốt hơn rồi, cũng không giống trước kia chỉ cần thấy thịt là không đi nổi nữa. Bây giờ thỉnh thoảng cô cũng gọi một phần thịt kho tàu về ăn.
Lúc ăn cơm, Tiêu Định Khôn nhớ lại lá thư trong tay cô, bây giờ cô đã cất nó vào cặp rồi.
Sau một hồi im lặng vẫn quyết định hỏi một cách hời hợt: “Lá thư lúc trước em cầm là trong nhà gửi đến sao?”
Phúc Bảo lắc đầu: “Không phải thư của nhà, đầu tuần trong nhà mới gửi thư đến xong.”
Tiêu Định Khôn nhẹ nhà “ồ” lên một tiếng, không hỏi nữa.
Anh như vậy khiến Phúc Bảo có một cảm giác không nói nên lời, dường như là có chuyện giấu diếm anh vậy. Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cười nói: “Thực ra lá thư này là một bạn học đưa cho em.”
Tiêu Định Khôn: “Là bạn học sao? Vậy sao lại đưa thư cho em chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT