Phúc Bảo nhớ lại những lời của Tiêu Định Khôn nói, trong lòng cô có một loại tư vị phong phú. Cô nhìn Tiêu Định Khôn, im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói: “Anh Định Khôn, anh chính là trong lòng thiên vị em, nên mới cảm thấy em đẹp.’’
Tiêu Định Khôn nghiêm túc nói: “Phúc Bảo, không phải anh thiên vị em, là anh có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.” 
Anh giải thích với cô: “Bây giờ em mới từ quê lên thủ đô, cảm thấy chưa thích ứng được, nhìn thế giới muôn màu muôn vẻ có thể không tìm được vị trí của mình. Đây là điều rất bình thường nhưng em cần phải tự tin, phải biết rõ sự ưu tú của chính mình, phải hiểu rằng mình không kém bất kỳ ai. Em phải biết người khác từ nhỏ có một trăm phần tài nguyên, em lại chỉ có ba phần tài nguyên, nhưng mà em thông qua nỗ lực của chính mình đã đứng cùng một chỗ với bọn họ. Đây chính là sự ưu tú của em. “ 
Phúc Bảo hồi lâu không nói chuyện, lời nói của Tiêu Định Khôn truyền đến trong đáy lòng của cô, đồng thời cũng chạm trúng dây cung đang tồn tại âm ỹ trong lòng của cô. 
Tiêu Định Khôn nhìn cô một cách sâu sắc: “Phúc Bảo, anh nói em đẹp hơn cô ta, không chỉ là bề ngoài, mà còn ở những thứ khác, sự xuất sắc về mọi mặt của em không phải là biết chơi ghi ta hay biết chơi piano mà có thể xóa sạch.” 
Phúc Bảo ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Định Khôn. 
Cô nghiêng đầu và mỉm cười: “Anh Định Khôn, em làm sao lại cảm thấy anh đã biến thành giáo viên của em rồi... có chút giống như dáng vẻ bình thường viết thư cho em!” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play