Đây là khuôn viên trường đại học, đây chính là thanh xuân, và đây chính là vẻ đẹp của thời đại này. 
Tiêu Định Khôn hỏi: “Em thích ghi ta sao?” 
Phúc Bảo thật ra không thể nói là thích, cô lắc đầu: “Chính là cảm thấy rất hay.”
Nghĩ về cô khi còn nhỏ thiếu ăn, thiếu mặc, bánh màn thầu bột mì đừng nói ăn, nằm mơ cũng không mơ được, có thể ăn bột ngô là tốt lắm rồi. Nhưng mà bây giờ có thể bánh màn thầu bột mì rồi, còn có thể uống thử cà phê từ người nước ngoài, ở đây thư giãn nghe đàn ghi ta, đây là ngày tháng gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng thật đẹp. 
Tiêu Định Khôn nhìn dáng vẻ đó của cô, mỉm cười nói: “Nếu như em muốn học, cũng có thể đàn ghi ta, cái này không khó.” 
Phúc Bảo nói: “Anh nhìn Du Tiểu Duyệt kìa, cô ấy cô tài, hình như còn có thể nói được mấy thứ tiếng, nhìn thấy một người như vậy chơi ghi ta, đẹp biết bao!”
Tiêu Định Không không thèm nhìn Vu Tiểu Duyệt lấy một cái: “Đẹp sao? Còn kém xa so với em.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play