Trần Hữu Phúc cũng chạy đến hỏi tình hình, cuối cùng khuyên nhủ: “Phúc Bảo mau về nhà đi, mẹ cháu phải theo đại đội sản xuất dọn tuyết, một ngày tính hai điểm công đấy.”
Đây là chuyện tốt, mỗi nhà chỉ có một danh ngạch, nhà ai muốn ra hai lao động còn không được đâu. Cơ hội như vậy không thể bỏ qua.
Nhưng Phúc Bảo lại cắn chặt môi không nói, chỉ sống chết túm chặt tay Lưu Quế Chi không chịu buông.
Phúc Bảo không rõ vì sao, nhưng đáy lòng bé cảm thấy đi dọn tuyết không phải chuyện tốt, nếu không sao tự nhiên ngực bé lại đau chứ.
Lúc bé còn ở am ni cô, có lần ni cô trụ trì đi gánh nước. Bé nhìn theo bóng lưng ni cô rời đi, luôn cảm thấy thấp thỏm không yên. Sau đó ni cô đã ngã vào rãnh mương, bị trật chân.
Phúc Bảo không muốn mẹ bị trật chân, nhưng lại không thể nói ra những lời trong lòng được, đành cố chấp túm chặt mẹ không chịu buông.
Trần Hữu Phúc thấy thế thì hỏi: “Chị dâu, hay là về nhà đổi người khác ra đây đi?”
Lưu Quế Chi đều sốt sắng vô cùng. Một ngày được hai điểm công là chuyện tốt, bỏ lỡ sẽ không có. Cô vội vàng gỡ tay Phúc Bảo ra, há miệng ê a, hi vọng bé có thể hiểu được.
Đại đội sản xuất thấy vậy lại giục, mà vợ Nhiếp Lão Tam còn chưa đi, thấy thế thì trào phúng: “Ranh con này đúng là không có mắt nhìn!”
Trần Hữu Phúc cũng rất bất đắc dĩ: “Hay chị đừng đi nữa?”
Lúc này lại về nhà gọi người cũng chậm trễ thời gian, người bên công xã đã sớm chờ các đại đội sản xuất tập hợp ở nơi chỉ định rồi, không thể muộn được.
Lưu Quế Chi vừa nghe mình không được đi thì luống cuống.
Không chỉ vì hai điểm công một ngày, cô còn sợ trở về bị Miêu Tú Cúc mắng nữa.
Chuyện tốt như vậy cũng không thể bỏ lỡ.
Cô dùng sức gỡ tay Phúc Bảo ra, liều mạng khoa hai tay. Trời lạnh như vậy mà Lưu Quế Chi gấp đến toát cả mồ hôi.
Phúc Bảo vốn nắm chặt tay Lưu Quế Chi, bị gỡ ra thì lại túm chặt góc áo của cô. Bé cắn môi khóc nức nở: “Mẹ, mẹ, con khó chịu lắm. Mẹ đừng đi...”
Lưu Quế Chi nhìn Phúc Bảo, thấy được đôi mắt trong veo của bé tràn đầy kinh hoảng không yên, cứ như chỉ cần cô đi thì bầu trời của bé cũng sụp vậy.
Lưu Quế Chi chợt bật khóc. Cô đưa tay gạt lệ, thở dài một hơi rồi quay người lắc đầu với Trần Hữu Phúc.
Trần Hữu Phúc thấy xã viên ở bên kia thúc giục thì cũng không có cách nào, dậm chân nói: “Chị Tư, sau này còn cơ hội!”
Dứt lời, anh ta dẫn các xã viên rời đi.
Lưu Quế Chi ôm Phúc Bảo nhìn các xã viên đi xa, nghĩ đến mình không thể tham gia công việc một ngày hai điểm công hôm nay chỉ cảm thấy mất mát khó chịu.
Nhưng cúi đầu nhìn Phúc Bảo, cô lại chịu thua.
Cô đứng lên, nắm tay Phúc Bảo đi về nhà.
Vợ Nhiếp Lão Tam nhìn cả quá trình, suýt thì cười chết: “Con mẹ câm ngu đần này, giờ đã thấy chưa hả? Phúc Bảo là tai tinh, tai họa. Có chuyện tốt gì nó sẽ ngăn cản cô, có chuyện xấu gì chắc chắn lôi về nhà cô cho xem! Đáng đời lắm, ai khiến cô rút thăm trúng chứ!”
Vợ Nhiếp Lão Tam nghĩ đến công việc béo bở một ngày hai điểm công chồng mình sắp mang về, mà Lưu Quế Chi lại không được đi. Thấy dáng vẻ thất vọng của Lưu Quế Chi thì cô ta sung sướng phát điên.
Cô ta biết mà, Phúc Bảo này đi đâu tai họa đến đấy.
Bên này, Lưu Quế Chi dẫn Phúc Bảo đến đầu ngõ thì vừa vặn bắt gặp Miêu Tú Cúc xách một xô nước rửa bát đi ra. Thấy Lưu Quế Chi thì bà ngạc nhiên hỏi: “Sao thế này? Không phải con đi dọn tuyết à? Sao lại không đi rồi?”
Lưu Quế Chi áy náy cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn Miêu Tú Cúc.
Miêu Tú Cúc sững sờ: “Đây là làm sao? Trần Hữu Phúc không cho con đi à?”
Sau đó bà nổi giận: “Không được, mẹ phải đi hỏi Trần Hữu Phúc xem. Rõ ràng một ngày hai điểm công sao lại không cho con đi? Bắt nạt người ta đúng không!”
Lưu Quế Chi sợ đến mức vội ngăn bà lại, lắc đầu liên tục, nước mắt rưng rưng.
Miêu Tú Cúc càng khó hiểu: “Rốt cuộc là làm sao? Sao lại không đi? Phúc Bảo, chuyện gì thế này?”
Lưu Quế Chi không nói được, mà Phúc Bảo có thể. Bà quay sang hỏi bé.
Phúc Bảo cắn môi, áy náy không dám nói.
Cô bé cũng không giải thích được, chỉ mở hồ cảm thấy nếu để mẹ đi sẽ gặp chuyện.
Lúc này trên đường có mấy bà cụ đang phơi nắng, thấy tình huống này thì đi tới khuyên nhủ: “Chờ bọn họ về thì hỏi Trần Hữu Phúc là được rồi, Quế Chi thì không nói được, Phúc Bảo lại còn nhỏ, bà vội cũng không có tác dụng gì.”