Lưu Quế Chi rất khéo tay, nhưng mệt ở chỗ cô ấy bị câm, không thể nói chuyện, rất nhiều việc không tham gia vào được.

Miêu Tú Cúc cảm thấy phái cô con dâu câm đi ra ngoài kiếm hai điểm công rất đáng giá. Dù sao câm cũng không ảnh hưởng đến dọn tuyết.

Trần Hữu Phúc vốn muốn tìm một lao động nam, nhưng ngẫm lại thì dọn tuyết cũng không phải việc tốn sức nên đồng ý, quyết định để Lưu Quế Chi đi, ghi vào danh sách, sau đó rời đi.

Lưu Quế Chi hiểu tính toán của Miêu Tú Cúc, cảm thấy tuy đi dọn tuyết sẽ mệt hơn ở nhà một chút nhưng một ngày có thể kiếm hai điểm công về. Cô ấy không sợ mệt nên cũng không nói gì, nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Vì thế, sáng hôm sau Lưu Quế Chi dậy sớm, khiêng xẻng ra ngoài đi dọn tuyết.

Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, Phúc Bảo nằm ngủ say sưa gần lò sưởi đầu giường chợt mở bừng mắt.

Cô bé vừa gặp ác mộng, giấc mơ rất kỳ lạ, đáy lòng cảm thấy hoảng hốt nên mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, bé vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhìn về phía giường sưởi lại phát hiện Lưu Quế Chi không ở đây. Cô bé lập tức sờ soạng tìm giày, mặc áo bông xuống giường.

Miêu Tú Cúc và Thẩm Hồng Anh, Ngưu Tam Ni đều đã dậy, bận rộn nấu cơm trong bếp. Từ bếp phát ra tiếng nồi bát leng keng, ngoài ra xung quanh đều rất yên lặng.

Phúc Bảo chạy đến bếp hỏi: “Bà nội ơi, mẹ cháu đâu ạ?”

Miêu Tú Cúc múc một muôi nước đổ vào nồi lớn vừa tráng sẵn váng dầu, đun nóng phát ra tiếng nổ tí tách. Bà cũng không quay đầu lại, thuận miệng nói: “Hôm nay mẹ cháu đi dọn tuyết, chắc đến đại đội tập hợp rồi.”

Ngưu Tam Ni đứng cạnh nói: “Bên đại đội sản xuất đi sớm như thế cũng không biết có cung cấp cơm không. Quế Chi còn chưa ăn sáng.”

Phúc Bảo nghe xong thì lo lắng: “Sáng sớm chưa ăn cơm đã đi rồi ạ?”

Miêu Tú Cúc nghĩ ngợi một lát, mở lớp vải che vỉ hấp, lấy một chiếc bánh bột ngô ra: “Hôm nay mẹ cháu làm việc tốn sức, cháu nhanh chân chạy đưa cho mẹ đi. Khi nào đói bụng thì ăn, cũng có thể no.”

Phúc Bảo gật đầu, dùng vải bọc lấy bánh, sợ bánh bị nguội nên còn cố ý ủ vào lòng ngực, sau đó nhanh chân chạy về phía đại đội sản xuất.

Khi Phúc Bảo chạy tới đại đội sản xuất thì thấy nơi này đã tụ tập không ít người, nam nữ đều có. Cô bé còn thấy vợ chồng Nhiếp Lão Tam xen lẫn trong đám người nữa.

Vợ Nhiếp Lão Tam cũng vội tới đưa đồ ăn cho Nhiếp Lão Tam.

Vợ Nhiếp Lão Tam thấy được Phúc Bảo thì khinh miệt hừ lạnh.

Nhiếp Lão Tam cũng thấy được Phúc Bảo, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.

Thật ra Nhiếp Lão Tam chưa từng đánh Phúc Bảo, cũng chưa bao giờ mắng bé, anh ta là người thành thật, vấn đề là anh ta sợ vợ thôi. Vợ anh ta nói không cho Phúc Bảo ăn cơm, anh ta cũng không dám cho.

Phúc Bảo không có bao nhiêu tình cảm với người cha thành thật yếu đuối này. Thấy Nhiếp Lão Tam thì cúi gằm đầu xuống, tránh ánh mắt anh ta, làm như không nhìn thấy.

Có người trong đại đội sản xuất thấy Phúc Bảo đến thì cười chào, hỏi han, còn khen bé xinh xắn, cũng có người hỏi bé đến làm gì.

Phúc Bảo thỏ thẻ: “Sáng nay mẹ cháu không ăn cơm, bà nội bảo cháu đưa đồ ăn đến cho mẹ.”

Người xung quanh đều cười, nói tuy bà nội Cố đanh đá nhưng đối xử với con dâu trong nhà rất tốt. Sau đó chỉ đường cho Phúc Bảo, nói mẹ cô bé ở bên kia.

Rốt cuộc Phúc Bảo cũng xuyên qua đám người tìm được Lưu Quế Chi, đưa bánh bột ngô ủ trong lòng ra cho cô ấy.

Lưu Quế Chi đeo một bầu đựng nước, còn cầm một ít bánh ngô làm từ khoai lang. Cô chỉ nước và bánh ngô của mình, ý bảo không cần bánh bột ngô của nhà, muốn Phúc Bảo ăn.

Phúc Bảo đương nhiên không ăn, kiên trì đưa cho Lưu Quế Chi.

Lưu Quế Chi không còn cách nào khác, đành phải nhận lấy.

Lúc này Trần Hữu Phúc đi tới, hét lớn phân công nhiệm vụ cho mọi người. Nói rõ ai đi đoạn đường nào, phụ trách từ đâu tới đâu, ai chung tổ với ai. Sau đó mọi người chuẩn bị xuất phát.

Lưu Quế Chi xoa nhẹ đầu Phúc Bảo, ý bảo cô bé về nhà.

Trần Hữu Phúc dẫn mọi người xuất phát.

Phúc Bảo đứng cạnh đường, nhìn theo Lưu Quế Chi xen trong đám người đi xa dần. Vốn là hình ảnh hết sức bình thường, mà không hiểu sao ngực bé chợt nhói lên, cảm giác không thoải mái lan tràn.

Bé không chút nghĩ ngợi chạy nhanh đến, len lỏi vào đám người, nắm chặt cánh tay Lưu Quế Chi: “Mẹ!”

Lưu Quế Chi giật mình, an ủi xoa nhẹ tay Phúc Bảo, ý bảo cô bé về nhà.

Phúc Bảo lại ngước mặt lên, nước mắt rưng rưng: “Mẹ ơi, con không thoải mái, con khó chịu lắm, chỗ này đau đau...”

Lưu Quế Chi bị dọa sợ, vội vàng đỡ Phúc Bảo.

Mấy người trong thôn thấy thế thì đều giục giã cô mau đi thôi, đừng trì hoãn thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play