Phúc Bảo vừa nghe bèn nở nụ cười: “Anh cảm thấy so với những bạn học khác thì mình ôn tập như thế nào?”
Cố Thắng Thiên: “Tất nhiên là tốt hơn bọn họ rồi!”
Phúc Bảo: “Vậy là được rồi, anh ôn tập tốt hơn bọn họ, vậy còn cái gì phải lo lắng nữa? Nếu anh cũng phải lo lắng, thế chẳng phải bọn họ càng lo lắng hơn sao?”
Cố Thắng Thiên: “Không thể nói như vậy được. Chúng ta là dẫn đầu trong trường học ở thị trấn này thôi, nhưng toàn quốc còn bao nhiêu người như vậy, chúng ta không tài nào so với học được.”
Phúc Bảo: “Chúng ta không cần phải để ý nhiều tới thế đâu. Theo xác suất thì ít ra trong huyện ta cũng phải được vài người đậu đại học chứ? Học được đại học rồi sau này ai cũng có thể được phân tới huyện ủy, tới ngân hàng, làm việc trong văn phòng. Như vậy tốt hơn so với làm việc đồng áng, làm ở trại chăn nuôi nhiều!”
Đối với dân quê mà nói, làm theo ca trực ở ngân hàng là vượt hẳn mọi người rồi. Không cần dầm mưa dãi nắng, ngồi trong lan can sắt của ngân hàng vừa mát mẻ vừa thoải mái, gặp người tới gửi tiền thì liếc cho một cái. Đó mới gọi là 'người có đẳng cấp'.
Cố Thắng Thiên nghe Phúc Bảo phân tích như thế thì trong lòng bình tĩnh hơn nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT