Đây đã là ghê gớm lắm rồi, coi như phát tài, bỗng chốc trở nên giàu có tới mức nứt đổ vách, người cả thôn đều hâm mộ. Trần Hữu Phúc thấy vậy lập tức dứt khoát nói lấy Cố Vệ Đông làm một tấm gương, bảo ông ấy giảng giải cho mọi người, xem xem ông ấy đã làm giàu phát tài ra sao.
Một năm này, mấy người Phúc Bảo, Cố Thắng Thiên đã học xong cấp hai, hai năm nữa sẽ tốt nghiệp cấp ba rồi. Tuy nhiên, giáo viên ở trường nói là có nghe bên trên truyền tin xuống, bảo có thể kỳ thi đại học sẽ được mở lại, nên đề nghị bọn họ tiếp tục đến trường, đừng bỏ bê chuyện học tập.
Lúc trở về trong kỳ nghỉ hè, Phúc Bảo mang đủ loại thuốc bổ về, còn xách mấy thước vải tốt, chia cho ba, cho mẹ, còn chia cả cho ông nội bà nội.
Bây giờ cuộc sống của Miêu Tú Cúc rất nhàn nhã, không sầu lo. Quần áo bà ấy mặc được làm từ sợi tổng hợp mới kéo, còn là do vợ của con trai tư mình tự tay hiếu kính làm cho, ngay cả đồ trên giường cũng là chăn đệm bằng lông cừu. Lâu lâu bà cụ lại có bánh ngọt, trái cây ăn, còn cả sữa lúa mạch cháu trai cháu gái gửi cho uống. Cuộc sống phải gọi là vô cùng thoải mái.
Còn như ăn uống bình thường bà cụ cũng ăn bánh bao từ bột mì rồi, bà ấy cũng sắp không hiếm lạ gì món bánh bao bột mì nữa!
Người khác hâm mộ: “Cuộc sống này của bà đúng là tuyệt quá đi mất, quả là có phúc!”
Miêu Tú Cúc cười khúc khích: “Tôi cực khổ cả đời, cũng không biết còn sống được bao lâu nữa, tất nhiên phải hưởng phúc sớm rồi! Bây giờ con trai tôi có triển vọng, con dâu hiếu thuận, cháu trai cháu gái ai cũng thành người, không phải tôi nên nhân lúc này mà ăn ngon một chút sao? Nếu không thì còn chờ đến khi nào nữa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play