Hôm nay Hoắc Cẩm Vân mặc một cái áo sơ mi trắng, trông có vẻ phấn chấn lạ thường. Anh ta cảm thán nhìn những bà con này, trong mắt mơ hồ lóe lên ánh lệ, nhưng cuối cùng anh ta vẫn kìm xuống: “Thưa bà con, nếu còn cơ hội, còn cơ hội thì tôi sẽ quay lại nữa!”
Mấy người Phúc Bảo nhìn thấy một màn này thì lập tức bị cuốn hút.
Vốn là họ đang cố gắng vui vẻ thay cho Hoắc Cẩm Vân, nhưng bây giờ vừa tới lại thấy không khí này, mấy người đều suýt chút nữa là bật khóc. Tuy nhiên, họ vẫn liều mạng nhẫn nhịn, tiến tới chào hỏi Hoắc Cẩm Vân, chúc mừng Hoắc Cẩm Vân cuối cùng cũng có thể quay lại thành phố.
Phúc Bảo, Cố Thắng Thiên và Trần Thúy Nhi là lứa học sinh Hoắc Cẩm Vân dạy dỗ đầu tiên, cũng là lứa mà Hoắc Cẩm Vân tự hào nhất.
Lúc này Hoắc Cẩm Vân ngắm nhìn những học sinh đầy tự hào của mình, càng cảm thán nhiều hơn. Mấy năm nay anh ta đã quan sát chúng lớn dần, từ 'đầu củ cải' tới trưởng thành như ngày nay, đã là thiếu niên và thiếu nữ cả rồi.
Đây chính là mười năm thanh xuân của anh ta.
Hoắc Cẩm Vân khẽ cắn môi, sau khi kìm nỗi nghẹn ngào trong cổ họng mình xuống, ánh mắt của anh ta rơi vào trên người Phúc Bảo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT