Sau khi Miêu Tú Cúc đập tan sự phấn khích của mấy người con trai và con dâu, lúc này mới cho bọn họ một viên kẹo ngọt, cười nói: “Nhưng mà nhà của chúng ta có được may mắn này xem như là có được sự vui vẻ, cũng không thể chỉ được ngửi mùi mà không được ăn thịt. Vậy nên tôi nói, lát nữa số tiền này sẽ đổi thành tiền lẻ, sau đó cho mỗi nhà các con ba tệ, bản thân giữ lại mua cái gì đó, hoặc là mua thứ gì về thăm nhà mẹ đẻ cũng được, tiêu như thế nào đều tùy các con. Ngoài ra, chúng ta sẽ đi mua năm cân thịt ba chỉ về hầm lên rồi ăn, hưởng thụ một chút. “
Vốn lời nói vừa nãy của Miêu Tú Cúc đã dập tắt sự phấn khích của mọi người, nghĩ rằng bản thân không moi được thứ gì nên sớm đã chết lòng. Nhưng mà bây giờ nghe Miêu Tú Cúc nói như vậy, ngay lập tức ánh mắt của mọi người sáng lên.
Ngưu Tâm Ni nghĩ đến việc đi học của con nên vẫn có chút lo lắng: “Mẹ, số tiền này hay là vẫn nên tiết kiệm đi, để lại ở chỗ mẹ rồi dùng cho việc học của bọn nhỏ!”
Miêu Tú Cúc hào phóng nói: “Không sao đâu, trong đầu mẹ đã có tính toán rồi. Các con cũng nên biết rằng, bốn đứa con trai và mười một đứa cháu trai cháu của mẹ, từ trước đến nay chưa bao giờ mẹ thiên vị một đứa nào, về sau số tiền này, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách dùng vào chỗ cần thiết nhất.”
Tất nhiên mấy người con trai đều tin tưởng vào mẹ của họ, còn các con dâu thì vẫn còn đang suy nghĩ, cũng đúng, Miêu Tú Cúc quả thực rất công bằng, bà ấy không hề thiên vị bất cứ một ai, vậy nên ngay lập tức tất cả đều gật đầu.
Miêu Tú Cúc nói làm liền làm, bảo chồng mình là Cố Đại Dũng đổi tiền ra, sau đó tranh thủ tìm mua thịt về, cho năm cân thịt heo ba chỉ vào hầm cùng khoai tây và cà rốt, hầm đến lúc thịt nhừ thơm ngon, bỏ vào miệng giống như muốn tan chảy.
Còn Miêu Tú Cúc thì chia cho mỗi nhà ba tệ, sau khi phân chia xong, các con dâu đều vui mừng đến mức muốn rơi nước mắt, ngày tháng trong nhà vốn không dễ sống, có thể ăn được bữa cơm thì đã mừng tồi, bây giờ vậy mà còn được chia ba tệ. Đây quả thật là chuyện tốt mà đời này ai cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến!
Lưu Quế Chi cầm ba tệ, cố gắng giấu nó khắp phòng, dưới giường hay là trong tủ quần áo, giấu đến giấu lui, lại sợ con không hiểu chuyện lấy đi gây chuyện, sau đó lại sợ rằng ngộ nhỡ có con chuột hoặc con rệp nào đó cắn mất. Cuối cùng cũng bỏ vào giỏ rồi treo trên xà nhà, sau đó mới cảm thấy an tâm.
Còn cô con dâu thứ ba, Lưu Chiêu Đệ thì nắm chặt ba tệ, cũng đem giấu khắp nơi. Sau khi giấu xong rồi, cô ấy suy đi nghĩ lại cảm thấy có chút khó hiểu, hỏi Tú Ni: “Cây sâm núi lâu năm đó là do một mình Phúc Bảo đào được sao?”
Tú Ni suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Là do chúng con cùng nhau đào?”
Lưu Chiêu Đệ cau mày nói: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, con nói cho mẹ biết chi tiết đi.”
Tú Ni cố gắng hết sức để nhớ lại, sau đó nói ra tất cả mọi chuyện xảy ra vào lúc đó.
Lưu Chiêu Đệ nói: “Cũng chính là nói, mấy đứa cùng nhau chạy đến nơi đó, khi ngồi nghỉ ngơi ở dưới gốc cây, Phúc Bảo đã nhìn thấy cây sâm núi lâu năm dưới gốc cây bên cạnh, rồi sau đó mấy đứa cùng nhau đào lên?”
Tú Ni gật đầu: “Vâng.”
Lưu Chiêu Đệ ngay lập tức cúi gầm mặt xuống.
Chuyện lần này đào được cây sâm núi lâu năm, theo Miêu Tú Cúc thì đó là công lao của Phúc Bảo. Vậy nên đã khen ngợi Phúc Bảo mấy lần, còn mỉm cười khi nhìn thấy Phúc Bảo, điều này khiến cho Lưu Chiêu Đệ cảm thấy rất khó chịu.
Trong nhà có mười đứa trẻ nhỏ, tổng cộng có sáu con trai, bốn con gái, trong đó ba đứa con gái là do cô ấy sinh ra.
Bình thường cô ấy không quá để ý việc Miêu Tú Cúc có phải là không thích con gái hay không, nhưng mà ít nhất không có ưu ái con gái của ai.
Nhưng mà bây giờ, ngay khi Phúc Bảo đến, Miêu Tú Cúc liền yêu thương nó, nói cái gì mà nó có phúc khí, cây sâm núi lâu năm là do nó phát hiện.
Lưu Chiêu Đệ cảm thấy chuyện này không phải vậy, mấy đứa trẻ chạy đến dưới gốc cây, ngay cả khi Phúc Bảo không phát hiện cây sâm núi lâu năm dưới gốc cây thì Tú Ni cũng có thể tìm được. Cây sâm núi to như vậy, Tú Ni làm sao có thể không nhìn thấy được?
Lưu Chiêu Đệ cảm thấy đây là do Miêu Tú Cúc yêu thương Phúc Bảo, vậy nên mới cố ý nói như vậy.
Còn Phúc Bảo đó cũng thật là lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng bây giờ trong lòng Lưu Chiêu Đệ cũng chỉ là nghĩ như vậy mà thôi, Miêu Tú Cúc cưng chiều Phúc Bảo, cô ấy không dám nói cái gì.