Nhưng mà Miêu Tú Cúc chưa cho phép ăn, nói là phải đợi ông mấy đứa trở về.
Vậy nên Cố Thắng Thiên đưa Phúc Bảo ra cổng ngõ đợi, đợi hồi lâu cuối cùng cũng thấy bọn họ trở về.
Trên mặt của Cố Đại Dũng và Cố Vệ Đông có chút quái lạ, như thể bọn họ ở bên ngoài làm kẻ trộm, khi bước vào ngõ ánh mắt của bọn họ có gì đó không đúng lắm.
Cố Thắng Thiên khó hiểu hỏi: “Ba, ba có chuyện gì vậy?”
Cố Vệ Đông kéo Cố Thắng Thiên, không để cho Cố Thăng Thiên nói, sau đó đi thẳng về nhà.
Về đến nhà thì nhanh chóng bảo người đóng cửa lại, chào tất cả mọi người trong nhà, sau đó lại đóng chặt cửa sổ rồi nói nhỏ giống như kẻ trộm: “Bán rồi, bán rồi, bán với giá bảy mươi tệ!”
Mọi người vừa nghe xong đều sửng sốt, không thể tin được, bán với giá bảy mươi tệ?
Mọi người phải biết rằng nông dân lao động chân tay thì công của một người cũng chỉ là một hào bốn xu tiền. Bảy mươi tệ này tương đương với một hoặc hai năm làm việc của một người lao động!
Bảy mươi tệ dễ dàng có được như vậy sao? Bán được bảy mươi tệ?
Miêu Tú Cúc đưa tay ra nói: “Tiền đâu?”
Thế là dưới cái nhìn của mọi người, Cố Đại Dũng mở chiếc áo khoác hai lớp, từ trong đó lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, từng lớp từng lớp của chiếc khăn tay được mở ra, bên trong có bảy tờ nhân dân tệ.
Một tờ nhân dân tệ là mười tệ, bình thường người nhà họ Cố chưa bao giờ nhìn thấy tờ tiền giấy lớn như vậy. Nhưng mà bây giờ cả bảy tờ nhân dân tệ đều nằm trong chiếc khăn tay đó.
Tất cả mọi người trong nhà họ Cố đều sững sờ, Thẩm Hồng Anh mở to mắt nói: “Nhiều tiền như vậy!”
Lưu Chiêu Đệ nhìn chằm chằm vào số tiền đó, không chớp mắt.
Những người khác cũng đều nhìn đến ngây ngốc người.
Miêu Tú Cúc cầm lấy cái khăn tay đó, nhìn chằm chằm vào bảy tờ nhân dân tệ, nhìn đến mức đỏ mắt rồi nói: “Ông nó, tôi đã theo ông suốt một đời, sinh cho ông bốn đứa con nhưng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Tôi, tôi cũng được xem là có thể nhìn thấy nó rồi!”
Khi nói ra những điều này, bà ấy đã khóc.
Thực sự mà nói, bình thường vất vả, mệt nhọc, một năm kiếm được ít tiền nhưng mà rất nhanh số tiền đó phải dùng để mua thứ này thứ kia, căn bản là không đủ. Khi nhiều nhất có thể tích góp được hai mươi tệ cũng được coi là nhiều nhưng mà vẫn chỉ là tiền hào, tiền lẻ, chứ chưa từng thấy bảy tờ nhân dân tệ như thế này.
Sau khi khóc xong, bà ấy lau nước mũi, nhét tiền vào trong túi của mình, sau đó nhìn con trai và con dâu, chỉ nhìn thấy mấy đứa con trai đang tính toán, các con dâu thì đang dán mắt vào túi của mình, đặc biệt là Lưu Chiêu Đệ.
Bà ấy cười và bắt đầu nói: “Lần này đào được một cây sâm núi lâu năm nên mới có được số tiền này, nhưng mà mọi người phải biết, số tiền này chỉ là may mắn mới có được, không thể lâu dài. Vậy nên mọi người đừng nghĩ nhà chúng ta phát tài rồi mà có thể ăn không ngồi rồi hưởng phúc. “
Mấy người con dâu nhìn nhau một cái, cuối cùng Thẩm Hồng Anh thông minh, vội vàng cười nói: “Mẹ, nghe mẹ nói kìa, chúng con là loại người như vậy sao? Bây giờ nhà của chúng ta già cả lớn bé có đến hai mươi mốt người, bảy tờ nhân dân tệ này tính ra mỗi người chỉ được hơn ba tệ, đâu thể nói là nghĩ phát tài rồi mà có thể ăn không ngồi rồi. “
Mấy người con dâu khác cũng gật đầu đồng ý, ngay cả Lưu Quế Nhi bị câm cũng ậm ừ vài tiếng.
Tất nhiên mấy người con trai cũng không có gì để nói, tất cả mọi thứ đều nghe theo mẹ, lời của mẹ nói chắc chắn là đúng.
Lúc này Miêu Tú Cúc mới hài lòng: “Tiền của nhà chúng ta để tôi giữ trước, chủ yếu là để dành cho mấy đứa nhỏ đi học, tám đứa nhỏ nhà chúng ta phải đi học. Năm sau, Thắng Thiên và Phúc Bảo cũng phải đi học, sau này sẽ phải tốn rất nhiều tiền.”
Mỗi nhà chợt nhớ đến chuyện con mình phải đi học, tuy là nói bây giờ học tiểu học không cần tiền, nhưng mà vẫn cần sách giáo khoa, vở bài tập, bút chì. Tuy bút chì, sách vở không đắt nhưng mà nếu tám đứa thì phải mua tám phần, đặc biệt là chi phí cho con trai, đó không phải là một khoản chi phí nhỏ.
Thế là suy nghĩ phát tài ngay lập tức nguội lạnh, bao nhiêu tiền cũng không đủ chi tiêu cho mấy đứa nhỏ này, tính đi tính lại vẫn là người nghèo.