Vợ của Nhiếp Lão Tam mặt nhăn nhó: “Đây là cái gì tôi còn lạ gì nữa! Đừng có đem đồ ăn vớ vẩn cho người ta!”
Phúc Bảo nghe thấy vậy lập tức rụt tay lại, hỏi: “Chú Hữu Lương, đầu chú to như vậy chú có muốn ăn thêm một cái nữa không?”
Trần Hữu Phúc nghe thấy vậy vội vàng nhận lấy.
Quản nhiều làm gì cơ chứ, có thể ăn được là được!
Sau khi Trần Hữu Lương nhận lấy vội vàng tống hết vào miệng mình.
Mọi người thấy vậy cũng nhao nhao ăn thử.
Mùi có thể nói là không quá đặc biệt, rất bình thường thôi, có mùi thơm từ tự nhiên rất rõ ràng, hương vị cũng khá ngon, nhẵn mịn như là bánh dẻo nhưng khi ăn vào thì không thấy dính răng, nuốt xuống cũng có cảm giác no bụng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT