Chẳng qua là từ trước đến giờ mình không có năng lực làm việc đó thôi, bây giờ mắt thấy Phúc Bảo giống như ảo thuật mà biến ra một nửa chậu bột mì trắng, cô đột nhiên như thấy được hy vọng.
Cô kích động nói: “Phúc Bảo, đến đây, chúng ta thử dùng bột mì này đến làm một ổ bánh mì xem sao.”
Phúc Bảo vội vàng gật đầu: “Vâng ạ, chúng ta làm xong ổ bánh mì đầu tiên thì mang ra ngoài kia cho các xã viên ăn thử, đợi bọn họ ăn xong sẽ cảm thấy bột cây dương xỉ này có thể ăn được, như vậy nhất định bọn họ sẽ tin.”
*****************
Sau khi Trần Hữu Phúc rời khỏi nhà Cố Vệ Đông thì trực tiếp đi thẳng đến công trường. Lúc này Vương Bạch Ngẫu đã dựa theo kế hoạch đã phân chia, để cho xã viên mỗi người làm một việc. Nhưng mà hiển nhiên là những thứ này không đủ, nên với từ cách là đại đội trưởng đội sản xuất, Trần Hữu Phúc phải đạp xe đạp đi tới đi lui một vòng, xem tình hình công việc của các xã viên, nhìn xem ở nơi nào không đủ nhân viên, người nào làm việc lười biếng, tất cả những điều này ông ta đều cần phải để mắt tới.
Khi ông ta đạp xe đạp đến cánh đồng bông vải ở phía sau làng, lúc này các thành viên trong công xã đang bạt cỏ cho những cây gậy ở đằng kia. Kỳ thực lúc bình thường mọi người cũng không hề cẩn thận đến như vậy, nhưng năm nay gặp phải loại tai họa như thế này, không có biện pháp nào, chỉ có thể chăm sóc cho hoa màu gấp đôi, có thể thu hoạch được thêm nhiều hoa màu hơn một chút cũng là chuyện tốt.
Trần Hữu Phúc vừa mới đến nơi thì nghe thấy mọi người đang nói đến chuyện bột cây dương xỉ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT