Chú Hữu Phúc thật khổ mà, lần này con bé nhất định phải giúp đỡ ông ấy, giúp tất cả các thành viên công xã của đại đội sản xuất, thậm chí còn có tất cả người nông dân ở dưới núi Đại Cổn Tử nữa.
Thời điểm nghĩ như thế xong, cô bé đi đến góc khuất trong sân, nơi có một cái bồn to, sau một đêm dài dần lắng đọng lại, nước với bột đã thành từng lớp khác biệt, bên trên là nước, còn lại bên dưới là tinh bột của hoa trắng.
Trái tim Phúc Bảo đập thình thịch.
Tinh bột của loài hoa trắng này, thật sự có chút giống với bột mì mà!
Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên ở đó loay hoay với bột rễ cây dương xỉ tất nhiên Lưu Quế Chi đều nhìn thấy hết vào trong mắt.
Nhìn hai đứa trẻ này bận rộn đến nỗi mồ hôi cũng rơi xuống chóp mũi trong lòng cô cũng không tránh nổi cảm giác xúc động, nghĩ thầm hai đứa trẻ này đúng là có lòng dạ tốt, chính mình được ăn uống no đủ rồi vậy mà vẫn còn biết suy nghĩ đến người khác chưa được ăn, nghĩ một lát cũng thấy mừng vui thanh thản. Phải biết trong những tháng năm này, cuộc sống trôi qua đúng là không dễ dàng gì, có những đứa trẻ không hiểu chuyện, chỉ hận không thể mang hết đồ ăn ngon nhét vào miệng mình.
Thế nhưng trái tim thiện lương, mọi việc lại không được như ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT