Thử hỏi, một người có kiến thức, có văn hóa như mình đối mặt với sự sùng bái này còn sợ hãi, chứ đừng nói là đứa trẻ con mười hai tuổi. Nếu thật sự truyền đi danh tiếng gì, sau này cô còn có thể sống cuộc sống bình thường không?
Phúc Bảo mím môi cười: “Cám ơn anh, anh Cẩm Vân. Lần này, nếu không có anh, chắc chắn sẽ có phiền phức lớn. Bây giờ, mặc dù mọi người chỉ có ngũ cốc là ăn được, nhưng chịu đựng chút, gian khổ chút, cũng không đến nỗi chết người.”
Hoắc Cẩm Vân không biết làm sao: “Phúc Bảo, vậy chuyện này... ?”
Phúc Bảo nghiêng đầu, có hơi nghịch ngợm cười với Hoắc Cẩm Vân: “Anh Cẩm Vân, không phải là anh xem thiên tượng nên nhìn ra được sao? Anh nhận công lao này đi, bà con sẽ nhớ đến anh!”
Hoắc Cẩm Vân bất đắc dĩ: “Vậy em...”
Phúc Bảo không cười nữa, nghiêm trang nói: “Đây là công lao của anh Cẩm Vân.”
Cô không thể ra mặt, cô mà nói ra thì chắc không có ai tin, cho nên Hoắc Cẩm Vân là thích hợp nhất, cũng chỉ có Hoắc Cẩm Vân mới có thể làm được. Đây chính là công lao của Hoắc Cẩm Vân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play