Cơn mưa như thác này mưa hai ngày ba đêm, lúc to lúc nhỏ, khi mưa đá to nhất là đập vào đầu làm chó cũng sủa inh ỏi thảm thiết, mưa nhẹ thì hạt mưa cũng to chừng hạt đậu. Ba ngày sau, có xã viên thò đầu ra, đi ủng cao su cao, đội nón lá, mặc áo mưa, ngập ngừng đi ra ruộng với vùng nước ngập quá đầu gối.
Ra ruộng nhìn, lá ngô bị dập nạt, lúa mạch sắp chín như thể đã được thu hoạch hết, hoàn toàn không tìm được dấu vết nơi này đã từng có lúa mì! Cây cổ thụ hàng chục năm tuổi cũng bị nhổ tận gốc, đổ tan nát, có nóc nhà của mấy nhà không sửa sang lâu năm bay tung tóe.
Lão nông dân nhìn tình cảnh này, mà trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo.
Dù đã đoán được, nhưng trơ mắt nhìn thì vẫn không thể chấp nhận nổi, bịch một tiếng đứng ở trong bùn nát, ôm đầu khóc hu hu.
Có điều khóc cũng không phải là cách, vẫn phải sống. Năm đó giặc ngoại xâm Nhật Bản vào thôn, đốt cháy nửa thôn mà không phải họ vẫn sống tốt sao?
Mấy ông già lau nước mắt, kể về năm đó, các thanh niên lên tinh thần kiểm tra lương thực nhà mình, vẫn còn một ít ngũ cốc, cải trắng, khoai tây, khoai lang đỏ, đếm xem có thể chịu đựng được bao nhiêu ngày. Tính toán xong yên tâm, vẫn có thể sống được.
Lúc này đúng là mừng, mừng là mình không bán ngũ cốc đi, mừng vì mình nghe Trần Hữu Phúc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT