Thật ra thì trong lòng Phúc Bảo cũng không quá thoải mái, nhưng cô bé vẫn cố gắng khuyên Miêu Tú Cúc, cô bé suy nghĩ một chút, nói: “Điều này làm con nhớ đến một câu chuyện trong sách giáo khoa tiểu học của con.”
Miêu Tú Cúc: “Câu chuyện gì?”
Phúc Bảo: “Đó là có một thợ săn tên là Hải Lực Bố, Hải Lực Bố thường xuyên giúp đỡ bà con, mọi người đều rất quý anh ta. Anh ta lấy một viên đá cho con chim nhỏ và có thể hiểu được lời nói của động vật. Sau đó anh ta nghe thấy các con chim nhỏ nói nơi này sắp sập núi, lũ lụt chìm ngập đất đai, nhưng anh ta không thể nói cho người khác biết tin tức anh ta lấy được qua đá, nếu không anh ta sẽ biến thành đá. Chờ sau khi anh ta trở về, anh ta yêu cầu bà con dọn nhà rời đi cùng anh ta.”
Miêu Tú Cúc: “Nếu phải dọn nhà, chắc chắn mọi người không tin!”
Phúc Bảo gật đầu: “Dạ, mọi người đều không tin, cuối cùng không có cách, Hải Lực Bố chỉ có thể nói cho mọi người chân tướng. Khi anh ta nói xong, anh ta biến thành đá. Lúc này bà con mới tin, ngậm nước mắt rời khỏi quê hương.”
Miêu Tú Cúc nghe câu chuyện này thì cảm khái, đột nhiên không giận nữa: “Cho nên bà mới nói, học nhiều đọc nhiều mới có thể hiểu lý lẽ. Câu chuyện này đúng là có lý, chính là chuyện có sẵn ở ngay đại đội sản xuất Bình Khê chúng ta mà!”
Nghĩ như vậy, Miêu Tú Cúc đã hiểu ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT