Dù sâu thẳm trong đáy lòng có một suy nghĩ đen tối xuất hiện, nghĩ người xảy ra chuyện chưa chắc là Cố Vệ Đông, có thể là Nhiếp Lão Tam mà, làm sao mà một người thì gặp chuyện còn người kia lại có thể trốn thoát được? Hai người đều làm cùng một công việc, sao có thể người nhà mình xảy ra chuyện mà người nhà họ thì lại không bị làm sao.
Lưu Quế chi cảm thấy may mắn trong lòng, coo cảm thấy chuyện lần này vậy là xong rồi.
Hơn nữa khi cô cúi đầu nhìn thấy Phúc Bảo đang ngoan ngoãn ở trong lòng mình thì Lưu Quế Chi cảm thấy nếu như Cố Vệ Đông thật sự xảy ra chuyện thì cô cũng phải vì Phúc Bảo, vì ba người con trai mà phấn chấn tinh thần.
Đầu năm nay cũng không phải là không có một góa phụ cùng lúc nuôi nấng mấy đứa trẻ, cuộc sống cho dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa cũng có thể vượt qua. Chờ sau này Dược Hoa và Dược Tiến lớn lên cũng có thể giúp đỡ được cô.
Lưu Quế Chi gắng nặn ra một nụ cười: “Phúc Bảo, mẹ không sao đâu, chờ qua buổi trưa con với Thắng Thiên cùng nhau đến trường học đi. Phải học hành thật tốt, không cần lo lắng cho mẹ ở nhà đâu, mẹ không sao mà.”
Phúc Bảo nhíu đôi lông mày nhỏ của mình lo lắng nhìn mẹ.
Phúc Bảo không yên tâm để mẹ ở nhà một mình vì cô bé biết chắc mẹ căn bản không để lời cô bé nói vào tai. Nhưng Phúc Bảo cũng biết là ba mình không xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT