Cô ta vừa nói xong, khí thế cao ngất trời, không ai dám đứng ra nói gì với cô ta.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, trong ngoài hàng rào đều không có người lên tiếng. Chỉ có con gà mái nhỏ được nhà nuôi đang dùng đôi mắt tò mò nhìn mọi người, thỉnh thoảng kêu cục tác vài tiếng.
Lưu Chiêu Đệ bĩu môi, bí mật nói: “Nói là của Phúc Bảo, em thấy cũng chưa hẳn là như vậy, mấy người ni cô này tới cũng không làm được gì, cũng không thể đòi về được, phí công giày vò nhau rồi.”
Ai mà biết vừa nói dứt câu thì nghe được Miêu Tú Cúc bật ra tiếng cười: “Tổ tiên nào truyền lại vậy? Nếu thật là như vậy thì thật là tốt rồi, đúng lúc hai người chị dâu của cô tới đây rồi, cô phải nói cho rõ ràng với bọn họ rồi.”
Mọi người nghe vậy liền vội vàng quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy bên trong con hẻm nhỏ, vợ Nhiếp lão đại và vợ Nhiếp lão nhị cả mặt đỏ bừng, đi qua như thể có thâm thù đại hận, dường như một bước đi có thể dẫm chết mười con kiến vậy.
Lập tức mọi người với cổ ra chuẩn bị xem náo nhiệt.
Phải biết ở trong nông thôn mỗi ngày đều là ra đồng làm việc làm việc rồi lại làm việc. Làm việc trong ruộng xong về đến nhà vẫn cứ làm việc làm việc rồi lại làm việc tiếp. Mấy năm trước còn có thể đến trong công xã xem kịch, hiện tại đến vở kịch cũng không có mà xem. Cuộc sống thật sự không có gì giải trí rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT