Đứng bên chuồng gà trong hàng rào, đang bưng cái mẹt cho gà ăn. Vợ Nhiếp lão đại rất không tự nhiên chà tay vào tạp dề: “Ôi bác, bác tìm cháu có việc gì không ạ?”
Miêu Tú Cúc cười dịu dàng nhìn vợ Nhiếp lão đại. Phải biết anh em trong nhà lúc đối mặt với người ngoài đương nhiên là phải đoàn kết. Nhưng nội bộ anh em bọn họ có mâu thuẫn. Đoạn thời gian trước, Hữu Phúc để xã viên bọn họ học tập, cái gì mà mâu thuẫn nội bộ đều đã xảy ra rồi.
Dù sao chính là ý đó, trong lòng Miêu Tú Cúc hiểu rõ đạo lý này, biết rõ mâu thuẫn nội bộ lớn nhất giữa chị em dâu là gì. Đó là chia nhà.
Lúc chia nhà, cô nhiều hơn một đôi đũa, tôi thiếu đi một cái bát đã có thể đánh nhau rồi, huống chi đây còn nghe nói là ngọc mà tổ tiên để lại chứ.
Miêu Tú Cúc cười ha ha bắt đầu châm ngòi ly gián: “Thực ra cũng không có chuyện gì đâu. Chỉ là bác đây nghe nói một chuyện, bác nghĩ cháu thực sự bị thiệt thòi quá. Không nói cho cháu thì lòng bác không vui nổi, cứ luôn cảm thấy băn khoăn. Dù sao con dâu cả nhà họ Nhiếp bình thường đối xử với mọi người cũng không tệ mà. Nhưng nếu như nói ra, bác lại sợ có chuyện gì đó…”
Đây thật sự đã khơi lên được sự tò mò của vợ Nhiếp lão đại: “Có chuyện gì vậy bác, bác cứ nói thẳng ra đi ạ.”
Miêu Tú Cúc thấy bên ngoài không có ai, lúc này mới thần thần bí bí nói: “Bác nói với cháu nhé, tổ tiên trong nhà các cháu hình như có truyền lại một khối ngọc, nghe nói rất rất đáng tiền. Nhưng thứ đó đã bị vợ của Nhiếp lão tam lấy rồi giấu đi rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT