Đột nhiên Tuệ Như nghe thấy âm thanh giòn tan, cũng hơi ngạc nhiên, đến lúc thấy một cô bé thắt hai bím tóc, đôi mắt trong veo chạy về phía mình. Cô vừa nhìn đã nhận ra đây là Phúc Bảo.
So với lúc nhỏ thì con bé gầy hơn một chút, nhưng da trắng xinh đẹp, vốn là một cô bé mập mạp mà bây giờ càng có dáng vẻ của một cô gái xinh xắn rồi.
Nước mắt Tuệ Như suýt chút nữa thì rơi xuống, đây là cô bé mà cô từng chăm sóc đó.
Tuệ Như ôm lấy Phúc Bảo: “Phúc Bảo, em đã lớn như vậy, lớn như vậy rồi.”
Phúc Bảo nhào vào trong lồng ngực ôm lấy Tuệ Như: “Chị Tuệ Như, đã mấy năm rồi không gặp chị, em nhớ chị lắm.”
Tuệ Như cảm động muốn chết, ôm lấy mặt Phúc Bảo: “Để chị xem nào, bộ dáng thật đẹp, càng ngày càng dễ nhìn. Phúc Bảo thông minh quá, còn nhớ được chị nữa.
Lần gần đây nhất Tuệ Như đến đại đội sản xuất Bình Khê là hơn ba năm trước, lúc đó Phúc Bảo mới có ba tuổi, là một nắm nhỏ xinh xinh. Bây giờ thời gian trôi qua lâu như vậy mới gặp lại nhau thế mà Phúc Bảo vẫn có thể nhớ kỹ cô khiến cho Tuệ Như vô cùng cảm động.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT