Một đứa con trẻ chưa đến bảy tuổi ngồi xổm ở đó nhóm lửa, dùng quạt quạt gió nấu thuốc, thỉnh thoảng gió thổi một cái, lửa và khói bay về phía cô, xông thẳng vào cô làm cô ho khù khụ nhưng vẫn cố nhịn.
Khuôn mặt nhỏ bé sạch sẽ, trắng như tuyết bị dính một lớp hắc hôi, Đại Hạ ngày sưởi ấm, cô ta đầu đầy mồ hôi, mồ hôi xông qua kia than đen, chỗ đen chỗ trắng, nhìn cực kỳ đáng thương.
Từ lúc Phúc Bảo vào nhà họ Cố, Lưu Quế Chi luôn coi cô như bảo bối mà đối đãi, đâu nỡ để cô chịu khổ, nên nhất thời đau lòng không thôi. Hơi do dự, Lưu Quế Chi mở cửa đi ra ngoài.
Chỉ là nấu thuốc mà thôi, mình làm được, mình là mẹ, mẹ làm thay con gái là phải.
Ai biết Lưu Quế Chi vừa bước ra, Cố Vệ Đông ngăn lại: “Em đừng đi, để Phúc Bảo làm đi.”
Lưu Quế Chi dừng bước, ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn Cố Vệ Đông.
Lưu Quế Chi là một người phụ nữ sinh ra ở xã hội cũ, mặc dù sống dưới lá cờ đỏ, nhưng mẹ Lưu Quế Chi là kiểu phụ nữ coi đàn ông là trời, tư tưởng phải nghe lời đàn ông trong mọi việc đã ăn sâu bén rễ vào đầu Lưu Quế Chi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT