Vì thế Tiêu Định Khôn dẫn Phúc Bảo lên núi, lại trèo qua núi Cổn Tử, để leo lên một ngọn núi khác. Lúc Tiêu Định Khôn và Trần Hữu Phúc nói chuyện, họ thỉnh thoảng nói với nhau về nó, nên biết am ni cô kia ở trên một ngọn núi đối diện.
Trèo nửa ngày, Phúc Bảo có chút mệt mỏi, lòng bàn chân đau nhức, bất quá bé vẫn cắn răng không lên tiếng.
Bé thật sự là muốn nhìn xem am ni cô sao rồi, mà chính bé không có cách tìm về, thật vất vả Tiêu Định Khôn mới muốn dẫn bé đi, bé không thể buông tha dễ dàng như vậy.
Bỏ lỡ lần này, sợ là rất khó nhìn thấy nữa, chờ sau này bé lớn lên, có thể am ni cô này ngay cả một chút tàn tích cũng không có.
Cho nên bé cắn chặt răng, không lên tiếng, thậm chí không dám chậm chân, miễn cho anh Định Khôn nhận thấy bé mệt mỏi, liền nói không đi.
Đúng lúc này, Tiêu Định Khôn dừng bước.
Phúc Bảo nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Định Khôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT