Phúc Bảo nhìn bên góc kia của lá dong còn một hạt cơm nếp, đau lòng cho đứa bé kia, tại sao lại không liếm sạch cơ chứ.
Thậm chí trong nháy mắt, cô bé muốn nhặt lên liếm một cái.
Có điều đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, Phúc Bảo biết mình không thể làm vậy, nếu không sẽ bị người khác cười nhạo rất mất mặt.
Bây giờ nhìn những nắm cơm nếp đầy đặn, trong suốt ngâm dưới nước, thêm một lúc nữa sẽ có màu xanh của lá dong, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Cô bé cũng có thể nếm thử vị của bánh ú. Nghĩ đến điều này, hai bên mép không tự chủ nhếch lên thành một nụ cười.
Cuộc sống của cô bé ở nhà họ Cố thật sự quá tốt.
Đến ngày tết Đoan Ngọ, Miêu Tú Cúc gói bánh ú thật kĩ, hai mươi mốt cái bánh ú, mỗi cái đếu dùng lá dong xanh gói thật vuông vắn chặt chẽ, nghĩ tớ mở những lớp lá ra có thể ngửi thấy mùi hương của gạo nếp và táo tàu, bọn nhỏ cũng không nhịn được mà chảy nước miếng.;

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play