Đứa con trai thứ tư kia cùng với đứa con dâu bị câm mặc dù cũng yêu thương Phúc Bảo, thế nhưng Miêu Tú Cũng cảm thấy không đủ, vẫn là không đủ, bà cụ chỉ muốn lén lút mà chiều chuộng Phúc Bảo, đối tốt với Phúc Bảo, để cho đứa bé này có thể an tâm, để cho cô bé biết cô bé cũng có người yêu thương chiều nuông chiều.
Phúc Bảo cầm chiếc bánh bột ngô được bọc trong cái lồng vải bố: “Bà ơi, cháu vẫn chưa đói, chiếc bánh làm thừa ra này bà giữ lại ăn đi ạ.”
Miêu Tú Cúc lập tức trừng mắt: “Cho cháu ăn thì cháu cứ ăn, chốc nữa để người khác nghe thấy, ai cũng đừng hòng được ăn!”
Trông có vẻ hung dữ vô cùng.
Phúc Bảo rụt cổ nhỏ lại, thấy hơi sợ, có điều ngẫm lại việc này, cô bé lại mím môi nở nụ cười, ôm lấy cánh tay của Miêu Tú Cúc, thanh âm ngây thơ nói: “Bà đối với cháu thật tốt!”
*****
Phúc Bảo đương nhiên không thể cứ như vậy trực tiếp ôm cái lồng vải bố đi ra ngoài, mấy chiếc bánh bột ngô nóng hầm hập bên trong lồng vải bố bắt mắt biết bao, cô bé đeo theo chiếc giỏ trúc, bên trong đặt một bó cỏ, giấu lồng vải bổ chứa những chiếc bánh bột ngô vào bên trong bó cỏ, sau đó quang minh chính đại đeo chiếc giỏ trúc đi ra ngoài, hoạt bát lanh lanh lợi nhảy chân sáo, đi đến đường phố, thấy người già thì gọi bà ơi, thấy người trẻ thì gọi chị ơi, giọng nói ngọt ngào mềm mại, ánh mắt trong sáng, cười lên thanh tú xinh đẹp vô cùng, khiến cho những người trên đường phố nhịn không được nói: “Phúc Bảo trông thật xinh đẹp, bà nói xem sao lúc đó tôi không bắt được chữ phúc đấy chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT