Tiêu Định Khôn nhìn Phúc Bảo, thấy dáng vẻ cô bé vừa mơ ước vừa mờ mịt, bổ sung thêm một câu: “Cho nên lúc đi học phải học cho thật giỏi, như vậy mới có thể…”
Cậu nói xong đột nhiên cảm thấy mình không nói nổi nữa.
Cậu vốn cũng không quan tâm gì đến người khác, hà cớ gì lại đứng ở đây nói mấy câu mà mình cũng không muốn nghe với mấy đứa bé này chứ?
Cậu ho ho mấy tiếng, sau đó lạnh nhạt nói: “Mấy đứa vẫn nên học đi, chờ học nhiều sẽ hiểu được thôi.”
Đây là Phúc Bảo.
Phúc Bảo lại ở một nơi như vậy, nhất định cậu phải khiến cho Phúc Bảo có hứng thú học tập.
Trong lúc ba người nói chuyện thì Sinh Ngân cõng giỏ trúc nấp trong bóng tối, cau mày cẩn thận quan sát Tiêu Định Khôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play