Lúc này Hoắc Cẩm Vân đối với vị đại đội trưởng này ngược lại có chút khâm phục. Người này không giống kiểu người không có kiến thức, mà rất có can đảm, trong lòng vô cùng bội phục. Hơn nữa cậu ta luôn khiêm tốn, suy nghĩ cho mọi người xung quanh tất nhiên là vội vàng nói: “Nếu cần tôi giúp đỡ thì gọi một tiếng là được rồi.”
Trần Hữu Phúc vui vẻ, kích động cầm tay Hoắc Cẩm Vân: “Tốt lắm đồng chí Hoắc Cẩm Vân, lần này tưới tiêu cậu không cần làm gì cả, chỉ cần giúp chúng tôi hầu hạ thật tốt cái máy bơm nước này là được.”
Tôn Lệ Na đứng bên cạnh ngược lại rất vinh dự, cười nói với Tiêu Định Khôn: “May mắn lần này có cậu đó, Định Khôn. Nếu không phải cậu ra mặt thì Cảm Vân chắc chắn sẽ không thừa nhận mình biết cái đó.”
Tình hình của Hoắc Cẩm Vân cô ta cũng biết, cùng nhau từ thành phố về đây, nghe bảo gia đình Hoắc Cẩm Vân xảy ra chuyện, cậu ta làm việc gì cũng cẩn thận, sợ làm gì sai sót, chuyện gì cũng không dám làm.
Tiêu Định Khôn nghe nói vậy, lười biếng đến mức không nhìn cô ta một cái, đút tay vào túi đi thẳng.
Chị cậu quen biết với Hoắc Cẩm Vân nên cậu và Hoắc Cẩm Vân quen nhau từ rất sớm. Cậu biết lần này nhà Hoắc Cẩm Vân xảy ra chuyện, nên cậu ta vẫn luôn trốn tránh, nhưng không thể cứ trốn mãi như vậy cả đời.
Cho nên lúc đầu Trần Hữu Phúc tìm cậu bảo cậu làm đội trưởng cậu liền giao việc này cho Hoắc Cẩm Vân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT