Còn về Hoắc Cẩm Vân là kiểu người cái gì cũng thích nấp phía sau. Cho dù bây giờ câu ta lãnh đạo nhóm thanh niên trí thức nhưng cũng chỉ làm chân chạy vặt. Những chuyện quan trọng cần quyết định thì một ý kiến cậu ta cũng không đưa ra được.;
Mà lần này Tiêu Định Khôn có thể chủ động nói Hoắc Cẩm Vân hiểu thứ này có thể thử giúp một tay là đã có thể xem như là lần đầu tiên có lòng giúp đỡ rồi,
Ánh mắt Trần Hữu Phúc khó xử nhìn về phía cái máy kia, màu sơn đỏ và xanh trên cái máy vẫn còn sáng bóng, mới tinh, đây là một thứ đồ quý giá, là trong công xã cấp xuống, nghe bảo có thể bơm nước trong sông lên, dẫn nước ra ruộng. Nếu có cái máy này thì sau này xã viên sẽ không cần tốn sức gánh nước rồi. Tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Nhóm xã viên của đại đội sản xuất bên cạnh đang nhìn cái thứ máy móc này bằng ánh mắt thấp thỏm mà kỳ vọng. Kỹ thuật viên cười trào phúng, nét mặt khinh thường, tức giận. Mà Tiêu Định Khôn đứng cách đó không xa vẫn thờ ơ, không quan tâm như cũ.
Thế nhưng ngay lúc bên trong tràn đầy hoài nghi, trước mắt Trần Hữu Phúc dường như thấy được nước sông mọc cánh bay lên, bay vào bên trong ruộng. Cái cảnh đó thật sự khiến cho người ta khát vọng.;
Trần Hữu Phúc hít thở một hơi thật sâu, nhìn Hoắc Cẩm Vân: “Cẩm Vân, cậu qua đây thử đi.”
Anh ta trầm xuống, bổ sung một câu: “Công xã cho chúng ta cái máy này là để nó phục vụ cho xã viên không phải để xã viên thờ cúng nó. Cho nên cậu cứ mạnh dạn mà dùng là được, không cần sợ hư hỏng. Nếu thật sự có chuyện gì, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play