Đại đội sản xuất Bình Khê này thật sự quá nghèo nàn, một chút đồ ăn ngon cũng trở thành thứ tốt, anh cau mày, suy nghĩ một lát và nói: “Chờ mấy ngày nữa sẽ cho em ăn thêm đào.”
Phúc Bảo chớp chớp mắt: “Anh Định Khôn, anh là thần tiên sao?”
Tiêu Định Khôn: “Nhìn anh giống thần tiên à?”
Phúc Bảo lanh lợi gật đầu, buồn bực nói: “Sao anh cái gì cũng có, có mì chiên cả quả đào cũng có, giống như ảo thuật vậy.”
Cô bé cau mày, dáng vẻ vừa lanh lợi vừa buồn bực lại vô cùng đáng yêu, điều này khiến Tiêu Định Khôn không nhịn được khẽ bật cười thành tiếng.
Anh nhìn trời cố ý nói: “Đúng vậy, tôi là thần tiên, tôi có thể làm ảo thuật, Phúc Bảo ngoan, lần sau tôi sẽ biến đồ ăn ngon cho em.”
Lời nói này chọc cho Phúc Bảo cười rộ lên: “Trước kia ni cô trong am ni cô nói với em, trên đời này không có thần tiên, đều là lừa gạt người, các bà ấy ngày nào cũng lễ bái phật, cũng chưa từng thấy phật trông như thế nào.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play