Phúc Bảo suy nghĩ một lát: “Em chỉ cắt cỏ cho heo thôi, không làm gì việc khác. Thật ra cắt cỏ cho heo rất vui, trong đỉnh núi này có rất nhiều thức ăn ngon, mỗi ngày em tự mình đào củ dại trong núi, tìm me đất, vui hơn ở nhà rất nhiều!”
Tiêu Định Khôn không biết nói sao: “Em đúng là một con mèo nhỏ ham ăn, suốt ngày chỉ biết ăn.”
Bị Tiêu Định Khôn như vậy nói, Phúc Bảo hơi tủi thân, cô nhỏ giọng nói: “Em còn nhỏ mà, lúc anh còn nhỏ không nghĩ đến ăn sao? Trẻ con đều thèm ăn, trước đây anh không thèm ăn à?”
Đôi mắt sáng ngời cứ thế chớp chớp như vậy, trông vô tội lại tủi thân, bày ra dáng vẻ em là trẻ con nên em thèm ăn em phải ăn.
Nhưng Tiêu Định Khôn lại nói: “Khi còn nhỏ anh cũng không thèm ăn.”
Phúc Bảo đột nhiên thấy ngượng ngùng, cô bé biết bản thân ăn nhiều hơn so với người khác, nhưng trong lòng biết là được rồi, tại sao phải nói ra chứ? Nói ra ngại lắm, cô là một cô bé, cũng không thể đi khắp nơi cho người ta biết cô thích ăn uống chứ?
Cô bé hừ một tiếng, cố ý nói: “Anh mà nói em vậy, em không chơi với anh nữa!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT