Thấy mọi người có dấu hiệu buồn ngủ, anh bắt đầu quay về nói lại chuyện chính: “Hôm nay trước mặt mọi người, chúng ta nhất định phải tìm ra kẻ đánh người đó. Bây giờ mỗi người đều phải nói xem lúc trời sẩm tối mình đang làm gì, có ở trên núi Đại Cổn Tử không. Mỗi người phải tìm nhân chứng của mình đến, nếu ai ở trên núi Đại Cổn Tử gặp ai cũng phải nói ra hết.”
Ý này là muốn mọi người tố giác lẫn nhau sao?
Thế là mọi người liền bắt đầu lên tiếng, ai ai cũng chứng minh mình ở trong đất nhà mình làm gì, ai ai cũng chứng minh lúc đó mình không có ở núi Đại Cổn Tử, Vương Bạch Ngẫu ở đó phụ trách ghi chép. Nếu như ai có người làm chứng vậy thì người đó sẽ trong sạch rồi.
Thời gian trôi qua, người chứng minh mình trong sạch ngày càng nhiều. Nhóm thanh niên trí thức bên kia cũng bắt đầu có động tĩnh, chứng minh lẫn nhau trong sạch.;
Phúc Bảo liếc nhìn Tiêu Định Khôn đứng cách đó không xa, chỉ thấy trong màn đêm, bóng dáng Tiêu Định Khôn lạnh lùng, yên lặng đứng một chỗ, không có động tĩnh gì. Phúc Bảo không nhịn được mà lo lắng.
Lúc sau anh ta đã xuống khỏi núi Đại Cổn Tử rồi chứ? Nhưng nếu dựa theo lối đi để phán đoán thì hẳn là không còn ai xuống núi rồi? Như vậy thì ai có thể chứng minh giúp anh ta chứ? Nếu anh ta bị người khác đổ oan thì làm sao bây giờ?
Lông mày Phúc Bảo nhăn lại.;
Anh ta là người tốt như vậy, nếu như bị người khác đổ oan vậy thì không ổn rồi. Mình có nên đứng ra làm chứng cho anh ta không? Thế nhưng mình đã nghéo tay hứa sẽ không nhắc đến chuyện của hai đứa rồi.
Ngay lúc cô bé đang xoắn xuýt lo lắng liền nghe được âm thanh của một chị gái trẻ tuổi nói: “Lúc đó Tiêu Định Khôn đang ở hai bờ ruộng phía Nam của điểm giáo dục thanh niên, tôi còn hỏi anh ta xem lúa mạch với rau hẹ khác nhau thế nào.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play