"Ta sao mà ngủ được, con cứ khóc mãi thế này." Lần đầu tiên Thẩm Niệm làm nương nên rất lo lắng.
"Ta sẽ trông, nàng cứ ngủ đi, nếu không nghỉ ngơi thì sau này nàng sẽ khó chịu đấy." Tiêu Chấp nhẹ nhàng an ủi, đỡ nàng nằm xuống.
Có nhũ mẫu dỗ dành, tiếng khóc của đứa trẻ cũng dần im bặt. Thẩm Niệm quả thật thấy mệt mỏi nên ngoan ngoãn nằm xuống, mắt nhắm lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Thấy nàng đã ngủ say, Tiêu Chấp mới đến gần xem đứa nhi tử của mình. Nhìn đứa trẻ nhỏ xíu với gương mặt ngộ nghĩnh, miệng nhỏ khẽ động, hắn cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng.
Bàn tay thon dài đẹp đẽ của hắn đưa lên định vuốt ve con nhưng chợt nhớ đứa trẻ còn quá nhỏ, hắn lại rút tay về.
Hắn ra hiệu cho nhũ mẫu và các tỳ nữ lui xuống. Để tránh tiếng khóc của con làm phiền đến giấc ngủ của phu nhân nên hắn quyết định đưa đứa trẻ ra ngoài phòng ngủ chung với mình.
Nhũ mẫu có chút ngạc nhiên, ngập ngừng hỏi: "Văn Bình cô nương, tiểu công tử..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT