Thiếu gia nhà mình hiếm có khi sâu lắng như vậy, điều này làm trong lòng Quy Phàm hơi buồn bã: "Thiếu gia..."
"Ngươi sẽ không định nói lời an ủi ta chứ?" Liễu Thịnh nhướng mày, trên mặt mang theo vẻ châm biếm: "Ngươi cảm thấy ta cần à?"
Không đợi Quy Phàm nói chuyện, hắn thờ ơ nói: "Bản công tử muốn cha giỏi có cha giỏi, muốn danh lợi có danh lợi, chỉ cần không tìm đường chết, cho dù nằm cả đời này cũng hưởng thụ được vinh hoa phú quý vô tận, bao nhiêu người cầu còn không được".
Thấy mấy cô nương sắp rời khỏi tầm mắt, Liễu Thịnh từ từ đi về phía trước, tiếp tục nói: "Vả lại, thành thân có gì tốt? Không đâu cho mình thêm gánh nặng, không bằng cứ ở một mình, ở miếu đền cũng tốt, nương mình ở núi sông cũng được, tự do tự tại, chẳng phải rất thoải mái ư".
Đương nhiên trong lòng vẫn có cảm giác không cam lòng, nhưng cũng không sao cả, có tiếc nuối cũng tốt hơn là cuối cùng trước vui sau tàn, trở thành người xa lạ.
Nghe xong lời của công tử, Quy Phàm cũng cảm thấy xót xa khi trước dâng lên rất vô lý.
Ghét bỏ mình trong lòng một phen, hắn ta nói: "Công tử nghĩ thông là tốt rồi".
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT