"... Còn không phải là ngã trầy da chảy chút máu thôi, cần gì phải ra vẻ như vậy, trưởng bối đi thăm nó mà nó còn liều mạng ngăn cản, đây là đang phòng bị ai chứ, hừ, nhị đệ không nỡ dạy Mãn ca nhi thì để cho ta tới dạy! Trẻ con đứa nào cũng thế, không đánh không được, các ngươi nhìn nha đầu nhà ta đi, cái gì cũng làm được, vô cùng chăm chỉ ... Đâu giống như Mãn ca nhi, ban ngày ban mặt lại nằm trên giường ngủ, lười biếng vô dụng thành giòi bọ!"
Thân hình Thẩm Xuân Nương mập mạp ngồi ở trên ghế, cái mông khổng lồ lấp kín cái ghế, nói chuyện văng nước miếng khắp nơi.
Bên cạnh bà ta có một cái túi vải lớn, trong bao đều là quần áo da thỏ, vải dệt, miếng thịt, bánh ...
Là lấy của nhị phòng.
Trong sân, Mạnh thị thấy Thẩm Xuân Nương không biết xấu hổ như vậy thì tức giận đến mức ngực phập phồng.
Mạnh thị lạnh mặt tức giận nói: "Đại cô nói đúng lý hợp tình như vậy, ta e rằng đệ muội như ta nói cái gì thì ngươi cũng không nghe lọt tai, những lời này đại cô để lại nói với nhị đệ và nhị đệ muội đi"
Nói xong liền vào nhà xem Mãn ca nhi.
Thẩm Xuân Nương thấy Mạnh thị không làm gì được bà ta thì đắc ý lắc đầu.
Nương đã nói thứ bò ra từ bụng Vương thị đều là loại đê tiện, là người hầu của Thẩm gia, bà ta muốn đánh chửi như thế nào cũng được.
Con trai con dâu của người hầu cũng là người hầu, bà ta đánh chửi như thế nào cũng không quá phận!
Khi liếc đến đồ vật bên chân, sắc mặt Thẩm Xuân Nương lập tức giận dữ.
Cả nhà Thẩm Nhị sao có thể xứng dùng thứ tốt như vậy chứ?
Ba người nhị phòng trở lại sân trong tình huống như vậy.
Lý Tú Nương lo lắng cho con trai, không rảnh phản ứng đại cô mà vội vàng đi vào phòng Mãn ca nhi.
Thẩm Niệm không vui liếc nhìn sân nhà lộn xộn và đồ vật bên chân Thẩm Xuân Nương.
Đá bay sọt tre đặt ở trong góc tường.
Sọt tre bay đến bên chân phụ nhân mập mạp kia, sau đó bắn lên cái trán của bà ta.
"Ôi!" Thẩm Xuân Nương kêu rên một tiếng, thân hình khổng lồ rơi xuống ghế, đặt mông lên trên mặt đất.
Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Niệm, bà ta sợ tới mức co rụt lại.
"Thẩm, Thẩm Niệm?" Thẩm Xuân Nương gần như không nhận ra Thẩm Niệm.
Này vẫn là đồ ngốc con hoang trong trí nhớ của bà ta sao?
Thẩm Niệm đến từ mạt thế, không thể ép buộc nàng kính trọng người lớn và nhường nhịn trẻ con, không chỉ không đỡ người lên mà còn đứng ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống Thẩm Xuân Nương.
"Là ta, vừa rồi ta không nghe rõ, tên mập nhà ngươi nói ai không có giáo dưỡng, còn ngươi chạy đến nhà người khác trộm cắp, đây là giáo dưỡng của ngươi sao, thật là làm người không dám khen tặng"
Thẩm Xuân Nương nghe được lời này liền nổi điên.
Bà ta giãy giụa đứng lên, tay muốn chọc mạnh lên đầu Thẩm Niệm.
"Ngôi sao chổi, con hoang, dám đánh trưởng bối, ta xem ngươi là muốn leo lên trời, hiện tại ta liền dạy dỗ ngươi thay cha nương ngươi ..."
Tay còn chưa đụng đến đầu Thẩm Niệm thì chỉ nghe bang một tiếng.
"Ta ghét nhất người khác dùng tay chỉ vào ta" Thẩm Niệm lạnh lùng nói.
Thẩm Xuân Nương bị đánh tới choáng váng, sau khi phản ứng lại liền nổi điên, sắc mặt dữ tợn mắng: "Ngôi sao chổi, ngươi dám đánh ta"
Nói xong liền vung cánh tay to về phía mặt Thẩm Niệm.
Thấy Thẩm Xuân Nương dám đánh con gái của ông trước mặt ông, Thẩm Nhị cầm lấy cây chổi bên tường ngăn cản cánh tay của bà ta, không nói lời nào liên tục đánh mạnh lên người bà ta.
Chổi nhà nông được làm từ cành trúc, đánh người rất đau...
Thẩm Xuân Nương đau đớn hét to lên.
"A —— Thẩm Lão Nhị, ngươi muốn chết sao, ta là tỷ của ngươi, ngươi lại dám đánh ta"
Thẩm Nhị tàn nhẫn, ông không quan tâm mà đánh thêm rất nhiều cái.
Đánh mạnh đến mức quần áo trên người Thẩm Xuân Nương đều rách ra.
Phát tiết xong, Thẩm Nhị ném cái chổi xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn Thẩm Xuân Nương, giọng điệu ác độc.
"Thẩm Xuân Nương, có phải ta đã cảnh cáo ngươi đừng đến tìm việc rồi không! Ai cho ngươi gan chó dám đến nhị phòng chúng ta đánh chửi con trai ta, ngươi cảm thấy ta là người chết sao? Tốt nhất là ngươi cầu nguyện Mãn ca nhi không có việc gì, nếu như Mãn ca nhi có chuyện thì ông đây liền lấy mạng ngươi!"
Thẩm Xuân Nương không cao, cân nặng hơn 160 cân, béo đến mức bị đánh tới không kịp trốn.
Trên người bà ta vừa đau lại tức.
Thấy Thẩm Nhị ném chổi xuống liền nhào lên.
"Thẩm Nhị, ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi..."
Thẩm Niệm đi lên kéo Thẩm Nhị ra, sau đó nâng chân lên.
Phanh!
Thân hình khổng lồ của Thẩm Xuân Nương bay ra ngoài.
Đụng lên trên thân cây.
"Khụ khụ..." Bà ta chỉ cảm thấy nội tạng trong người bị lệch đi, ho khan hai tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Nhị thấy thế thì sắc mặt khẽ thay đổi, theo bản năng nói: "Niệm tỷ nhi, con đi tìm nương con trước đi"
Thẩm Niệm: "Cha đừng lo lắng, người nọ chỉ là hôn mê thôi chứ không sao đâu"
Nàng xuống tay có chừng mực.
Thẩm Nhị nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: "... Vậy là tốt rồi"
Ông nhăn mày về phía Thẩm Xuân Nương đã ngất đi.
Thẩm Niệm đi qua dùng một tay xách người lên cao rồi đi đến cửa.
Đám người Thẩm Đại vừa trở về liền thấy một màn như vậy, khóe miệng không chịu khống chế mà run rẩy. ... Sức lực của đứa cháu gái này thật đúng là làm người khác hâm mộ mà!
Thẩm Đại liếc nhìn Thẩm Xuân Nương giống như lợn chết, cái gì cũng không hỏi liền nhìn về phía Thẩm Niệm nói: "Niệm tỷ nhi, đặt đại cô xuống đi, ta và tam thúc của cháu sẽ đưa người về"
Ông ấy đã đoán trước được tình cảnh của vị đại tỷ này sẽ phải chịu thiệt ở trong tay Niệm tỷ nhi.
Chỉ là không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.
Cũng may mẹ kế và tứ đệ muội không ở nhà, nếu không hôm nay sẽ rất mệt mỏi.
"Được rồi, xe ngựa ở bên ngoài" Thẩm Niệm vui sướng vì bớt được một phiền toái, lập tức thả lỏng tay.
Chỉ nghe phịch một tiếng.
Thẩm Xuân Nương rơi trên mặt đất, đầu vừa lúc đập lên bậc thang nên lập tức sưng đỏ lên.
Thẩm Đại thấy vậy thì mắt hơi co giật, đột nhiên đồng tình cho vị đại tỷ luôn làm trời làm đất này.
Trong lòng nghĩ như vậy, liền cùng Thẩm Tam nâng người lên ném vào xe ngựa, sau đó lái xe rời đi.
Giải quyết cực phẩm xong, Thẩm Niệm liền về nhà xem Mãn ca nhi.
Thẩm Mãn, Thẩm Càn và Thẩm Khôn ở chung một phòng, căn phòng cũng không tính lớn, đồ vật đều chất đống lại nên nhìn qua có chút hỗn độn.
"Đại bá mẫu, nương" Chào hỏi người ở trong phòng xong, Thẩm Niệm hỏi: "Mãn ca nhi không sao chứ?"
Lý Tú Nương ngồi ở bên giường, đôi mắt đỏ hồng: "Hiệt ca nhi đã tìm đại phu khám rồi, cũng đã đắp thuốc, phải nghỉ dưỡng mấy ngày mới biết được"
"Ừm" Thẩm Niệm nghe vậy cũng có chút yên tâm.