Nói ra sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Niệm tỷ nhi, thà rằng không nói còn hơn.
Thẩm Niệm cũng không biết tâm ý người trong thôn bao che cho con, còn thất vọng vì không thấy được cảnh thăng đường và bị đánh.
Thẩm Khôn thấy muội muội buồn bã như vậy liền hưng phấn nói với nàng: "Muội muội, lương thực cứu tế của triều đình đã tới rồi, ta nghe nói lưu dân lập tức sẽ được sắp xếp nơi ở, đến lúc đó muội muốn đi trong huyện thì đi trong huyện, có vui vẻ không?"
Đây đúng thật một tin tức tốt, Thẩm Niệm hơi gật đầu: "Vui vẻ, hiện tại mới đến, chậm quá đi mất".
Thẩm thôn trưởng nghe được cuộc nói chuyện của hai huynh muội liền thâm trầm nói: "Không tính là chậm. Việc vận chuyển nhiều thực phẩm từ khắp nơi đến đây vốn đã rất khó khăn, đường sá khó đi còn phải thường xuyên đề phòng bọn cướp".
Thẩm Niệm không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, khô cằn phun ra hai chữ: "Được rồi".
Sau khi sắp xếp nơi ở cho lưu dân xong, huyện Long Dương mới bắt đầu ăn tết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play