Lý Tú Nương nghĩ mấy người Thẩm Niệm vẫn chưa ăn cơm nên bà vội đi vào phòng bếp.

Đúng lúc này lão Cao thị, Cao Nguyệt Hồng và Thẩm lão tứ đi vào sân nhị phòng.

Thẩm Nhị, đại phòng và tam phòng của Thẩm gia đi theo phía sau.

Ngoài Thẩm lão gia tử và lão ngũ Thẩm Quang Diệu thì mọi người đều đến đông đủ.

Trong mắt Thẩm Tứ chợt lóe lên tia sáng, cười ha hả nói: "Ôi, con ngựa này thật tốt. Ta nghe người ta nói trong nhà chúng ta mua xe ngựa, ta còn tưởng rằng người nọ đang trêu ta chứ, không ngờ lại là sự thật, sân nhị phòng có phải hơi nhỏ một chút rồi không"

Ý là kéo xe ngựa đến sân sau đi.

Thẩm Đại vuốt râu, nhàn nhạt nói: "Ta cảm thấy đặt ở nơi này rất thích hợp, con ngựa này mới mua, Càn ca nhi đang rất thích nó, sao có thể đặt ở nơi chính mình không nhìn thấy được"

Sức khoẻ của Thẩm Tam không được tốt, khi nói chuyện luôn thong thả ung dung: "Xây chuồng ngựa không tốn nhiều diện tích, trong sân nhị ca lại không có nhiều đồ vật, dựng cái lều cũng không sao cả"

Thẩm Nhị nói theo: "Ta cũng nghĩ như vậy, ngựa là do mấy người Niệm tỷ nhi mua, cứ để cho huynh muội bọn họ phụ trách nuôi nấng"

Ba huynh đệ khá ăn ý, làm người có dụng tâm kín đáo hoàn toàn không thể xen mồm vào.

"Không được!" Người nói chuyện chính là Cao Nguyệt Hồng, bà ta tức giận nói: "Trong nhà vẫn chưa phân nhà, dựa vào cái gì nhị phòng được lợi như vậy, ta không đồng ý!"

"Hả?" Thẩm Đại tỏ ra khó hiểu.

"Tứ đệ muội không đồng ý à?"

"Hình như ngươi không có tư cách phản đối"

"Con mồi là do Niệm tỷ nhi mạo hiểm lên núi đánh, tiền cũng là con bé kiếm được, theo lý thì xe ngựa này cũng nên là của Niệm tỷ nhi"

"Thẩm gia chúng ta luôn tuân thủ quy củ, sẽ không chiếm lợi của một cô nương, nếu tứ đệ muội thật sự định làm như vậy thì ta không ngại gọi cha trở về giải quyết"

Ông ấy nói chuyện rất ôn hòa, không mang theo lời sắc bén nhưng lại đánh sâu vào lòng Cao Nguyệt Hồng.

Cũng làm sắc mặt lão Cao thị cứng đờ.

Thẩm lão gia tử là người chính trực và cố chấp, cả hai bọn họ đều sợ ông ấy.

Thẩm Niệm không quan tâm đến bầu không khí đang xấu hổ, bổ sung thêm một câu: "Dù sao trong nhà cũng có xe ngựa nên qua lại rất thuận tiện"

Lão Cao thị cắn răng: "Thẩm Niệm, ngươi đang uy hiếp ta sao?"

Thẩm Niệm lạnh nhạt nói: "Nếu như bà không nhớ thương đồ vật của ta thì ta cũng lười để ý tới bà"

"Ngươi ——" Lão Cao thị tức giận phát run.

Cao Nguyệt Hồng đỡ lấy lão thái thái, mắng những lời không sạch sẽ: "Ngôi sao chổi, ôn thần, ngươi bất hiếu như vậy thì về sau phải xuống địa ngục! Con hoang đáng chết, Thẩm gia nuôi ngươi không bằng nuôi một con chó..."

Thẩm Niệm không thèm để ý tới những lời mắng chửi này.

Chẳng qua chỉ là mấy lời nói không đau không ngứa mà thôi.

Cái gì mà xuống địa ngục? Địa ngục biến thái hơn việc nàng sinh ra ở mạt thế sao?!

Tuy rằng nàng không để bụng, nhưng vừa nhìn sang bên cạnh lại thấy mấy người cha nương vô cùng tức giận.

Sắc mặt Thẩm Niệm khẽ thay đổi.

Giây tiếp theo liền thúc giục dị năng, dùng ngọn cỏ bên chân Cao Nguyệt Hồng đánh mạnh lên mắt cá chân của bà ta.

"A ——"

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Ngay sau đó.

Phanh!

Cao Nguyệt Hồng quỳ xuống.

Lão Cao thị bị ném đến mặt đất.

"Muốn chết mà"

"Ai u! Eo của ta."

Sắc mặt Mạnh thị thay đổi, vừa lên tiếng làm Thẩm Hiệt đi tìm đại phu vừa đi đến đỡ lão Cao thị.

Cùng Lý Tú Nương đỡ người đến chính phòng.

Thẩm Đại nghe thấy lão thái thái la lớn tiếng như vậy liền biết không có chuyện gì lớn.

Nhưng vẫn ra hiệu cho Thẩm Nhị và Thẩm Tam đi qua nhìn xem.

Một lát sau, trong sân chỉ còn đám con cháu.

Thẩm Niệm không thèm để ý leo lên ghế nằm, Mãn ca nhi ở bên cạnh bưng trà đổ nước cho nàng, Thẩm Càn và Thẩm Khôn thấy vậy đều tỏ ra vừa lòng.

Thẩm Liễu Hoa, Thẩm Nhu và Thẩm Tinh nhìn một màn này đều sửng sốt.

Trước kia bọn họ biết nhị phòng cưng chiều Niệm tỷ nhi, nhưng hiện tại Niệm tỷ nhi rõ ràng đã khỏi rồi, sao lại còn khoa trương hơn trước.

Thẩm Liễu Hoa có chút ghen tị nói: "Niệm tỷ nhi, Mãn ca nhi chỉ mới mấy tuổi mà ngươi đã sai hắn hầu hạ ngươi như vậy, quá đáng vừa thôi chứ"

Thẩm Niệm liếc mắt nhìn qua: "Ngươi ghen ghét với ta à!"

Thẩm Liễu Hoa sửng sốt một giây, thẹn quá thành giận nói: "Ai ghen ghét với ngươi! Ngươi có nơi nào đáng để ta ghen ghét chứ?"

Thẩm Niệm móc lỗ tai: "Không ghen ghét thì không ghen ghét, lớn tiếng như vậy làm gì"

"Ngươi..." Thẩm Liễu Hoa nghe vậy lại càng giận.

Thẩm Nhu dịu dàng hòa giải: "Đều là tỷ muội nhà mình, đừng cãi nhau"

"Hừ" Thẩm Liễu Hoa xoay đầu rời đi xem ngựa.

Thẩm Niệm không thèm để ý cuộn tròn người lại.

Ăn xong liền nằm, đây mới là cuộc sống thoải mái nhất.

Thẩm Tinh ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi: "Niệm Niệm tỷ, ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi trời sinh đã có sức lực lớn thật sao?"

Nàng nhỏ hơn Thẩm Niệm, năm nay chỉ mới 11 tuổi.

Thẩm Niệm mở mắt lười nhác lên tiếng: "Ừ, làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi thật là giỏi!" Thẩm Tinh sùng bái nói.

Thẩm Niệm nghe vậy chỉ cười, nàng đã nghe chán lời này.

Mấy người Thẩm Liễu Hoa tham quan sân nhị phòng một lát liền rời đi.

Các nàng rời đi chưa được bao lâu thì Thẩm Nhị đã trở lại.

Thẩm Càn: "Cha, bà nội không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là bị thương ở eo, nằm ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày là được" Trả lời xong, Thẩm Nhị đi kiểm tra chuồng ngựa Thẩm Càn và Thẩm Khôn dựng lên, khen ngợi: "Hai đứa dựng chuồng ngựa khá tốt"

Thẩm Khôn cười sung sướng: "Đều là chủ ý của Niệm Niệm"

Thẩm Nhị bất ngờ nhìn về phía Thẩm Niệm: "Niệm Niệm còn biết cái này?"

Thẩm Niệm bình tĩnh nói: "Con nhìn thấy chuồng ngựa ở nhà người bán ngựa"

Lúc ấy đại ca và nhị ca đang bận việc.

-

Buổi tối, dưới ánh sáng mờ mịt của ngọn đèn dầu.

Nhị phòng Thẩm gia vẫn chưa ngủ.

Trong nhà từ nghèo rớt mồng tơi biến thành kẻ có tiền, việc này thật sự khó có thể không kích động.

Thẩm Niệm đặt số bạc còn lại lên bàn nói: "Cha, nương, hôm nay con và đại ca nhị ca bán được 55 lượng, mua xe ngựa hết 28 lượng, mua những thứ linh tinh khác 2 lượng, còn dư lại 25 lượng"

"Tê!" Thẩm Nhị hít mạnh một hơi: "Bán được nhiều như vậy cơ à?!"

Ông nghĩ có thể bán được 20 lượng đã là không tồi.

Cũng không trách Thẩm Nhị lại nghĩ như vậy ...

Thôn Trúc Khê ở Tuy Châu, nơi này cách con đường nối Đại Việt và Bắc Lăng không xa, vì hai năm trước có chiến tranh cho nên mọi người ở đây đều nghèo khó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play