Sau khi lời của Cố Tự Thu nói ra, không khí lập tức giảm đi hai độ, đống lửa vừa nãy rõ ràng vẫn chưa tắt, vậy mà bỗng chốc không còn đủ ấm áp nữa.
Nghiêm Húc và Cố Tự Thu đều rùng mình, cẩn thận ngẩng đầu lên thì vừa vặn nhìn thấy Tiêu Vọng Miễn nhẹ nhàng đỡ người trong lòng, đỡ lấy phần đùi và mông của cậu ấy.
Ngay sau đó, anh dùng một giọng nói ôn hòa nhưng lại khiến họ sởn tóc gáy mà hỏi Từ Sinh: “Hắn ta cũng muốn làm gì cậu à? Bé con?”
Từ Sinh do dự một lát, cuối cùng quyết định nói thật, gật gật đầu, ánh mắt trong trẻo, gần như không mang chút tạp niệm nào, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Tiêu Vọng Miễn gần như lập tức trầm xuống, cậu vươn tay chạm nhẹ vào mặt anh.
“Ừm.”
Ý là tôi không sao.
Còn nữa, Từ Sinh kéo kéo cánh tay của Tiêu Vọng Miễn. Mấy ngày trước, cậu suýt chút nữa đã quên mất chuyện “Tiêu Vọng Miễn giả”, giờ lại cố gắng vươn tay ra làm động tác miêu tả, nhưng còn chưa nói được mấy câu thì đã thấy Tiêu Vọng Miễn gật đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT