Dường như Tôn Dật Nguyệt chỉ là một người bình thường, không có lớp chắn bảo vệ như Từ Sinh, nên bà Tôn ôm chặt lấy cậu ấy ngay lập tức mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Từ Sinh vẫn có thể phân biệt được vị trí hiện tại của bọn họ dựa vào tiếng la hét và giằng co ồn ào của các chị ma nữ.
Bà Tôn nói năng lúng búng. Dù đã qua đời nhiều năm, đáng lẽ bà phải rất mạnh mẽ mới phải nhưng giờ đây bà chỉ có thể ấp úng, mặt đỏ bừng, khẽ biện minh cho mình: "Con yêu! Con trai! Chắc chắn là... Con của mẹ."
Các ma nữ không nhịn được lên tiếng: "Bà Tôn ơi! Có thể đừng nhìn thấy một cậu trai đẹp nào là bảo đó là con trai bà được không? Mấy ngày trước còn bám lấy Từ Sinh, hôm nay lại đến lượt cậu này."
Bà Tôn vẫn không chịu buông tay: "Con yêu... Con trai."
Ma nữ đứng đầu phải dùng rất nhiều sức mạnh mới gỡ được bà Tôn ra, giọng khàn đặc: "Bà Tôn, tỉnh táo lại đi. Con trai bà mất khi còn trong bụng rồi, không thể lớn đến thế này được. Bà còn muốn báo thù nữa không?"
Loáng thoáng nghe được tiếng khóc của bà Tôn, Từ Sinh cảm thấy hơi không đành lòng. Cậu chưa kịp an ủi bà vài câu thì đã nghe thấy một tràng tiếng động.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT