Trên đường về nhà, Tiêu Vọng Miễn khẽ mân mê đôi môi của Từ Sinh, như để giải tỏa cảm xúc, anh nhẹ nhàng cắn một cái. Nhưng rồi lại lo sợ mình cắn quá mạnh làm rách môi người kia, nên chỉ có thể chậm rãi cọ tới cọ lui một hồi, khiến Từ Sinh phải túm lấy cổ áo anh ngồi dậy.
Từ Sinh vẫn còn hơi mê mang nhưng đã tỉnh táo hơn nhiều, cậu ấm ớ hỏi: "... Anh làm gì vậy?"
Từ Sinh đã quen với những hành động chiếm hữu và phát điên thỉnh thoảng của Tiêu Vọng Miễn, nên không hề bị ảnh hưởng bởi khí chất u ám toát ra từ người đàn ông. Cậu thoải mái ngồi lên đùi anh.
Một lúc sau, có lẽ vì cảm thấy cơ thể Tiêu Vọng Miễn quá lạnh, Từ Sinh không kiềm được mà run lên, rồi cậu lèm bèm một cách nũng nịu: "Ấm lên một chút đi."
Tiêu Vọng Miễn: “...”
Tự mình nuông chiều ra, tuy miệng không vui vẻ gì nhưng thân thể vẫn rất thành thật "nóng" lên một chút cho vị tổ tông nhỏ, để Từ Sinh có thể cuộn tròn một cách thoải mái và mềm như bông.
Anh thở dài một tiếng, cảm nhận mùi rượu tỏa ra khắp người cậu nhóc say xỉn. Thằng bé không nghe được, cũng chẳng nhìn thấy gì, lại còn cứ vặn vẹo qua lại, thật là phiền phức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT