Vọng Miễn luôn có vô vàn kiên nhẫn đối với Từ Sinh. Nhìn thấy cơ thể cậu đang run rẩy nhè nhẹ, anh không nói gì thêm, chỉ bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng vuốt thẳng cổ áo cho chàng trai trẻ. Sau đó, anh ôm cậu lên như thể đang nâng niu món báu vật quý giá nhất, không hề cảm thấy cậu nặng chút nào.
Người đàn ông cao lớn ôm chàng trai mảnh khảnh, có lẽ có thể nói là nhỏ nhắn - vào lòng, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ cũng dịu đi. Dường như sợ tư thế của Từ Sinh không thoải mái, Tiêu Vọng Miễn nhẹ nhàng nâng cậu lên một chút, bàn tay to lớn ôm trọn lấy khoeo chân cậu.
Từ Sinh có vẻ muốn vùng vẫy một chút nhưng cậu chỉ mới hơi đạp chân một cái đã bị Tiêu Vọng Miễn vỗ nhẹ lên mông.
Bàn tay to lớn của người đàn ông chỉ dừng lại trên mông cậu trong chốc lát, dường như chẳng thể coi là trừng phạt, giọng nói cũng ngọt ngào: "Bé yêu không được cựa quậy, nếu còn động đậy nữa thì về nhà anh sẽ ăn tươi nuốt sống em đấy."
Từ Sinh ở rất gần Tiêu Vọng Miễn, chỉ có mình cậu nhìn thấy khẩu hình như thì thầm của anh.
Lập tức, cậu đành phải kìm nén động tác muốn xuống đất, quay đầu đi chôn mặt vào lòng anh.
Dường như tâm trạng Tiêu Vọng Miễn rất tốt, khẽ cười một tiếng, thậm chí còn rảnh rỗi cúi đầu hôn lên giữa mày cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT