Sắc mặt Tiêu Vọng Miễn không hề thay đổi, động tác xoay mặt Từ Sinh lại vô cùng dịu dàng. Anh hôn lên những giọt nước mắt chảy ra vì sợ hãi và hoảng loạn của cậu, đặt từng nụ hôn nhẹ như cánh bướm lên hàng mi run rẩy của cậu, rồi lại âu yếm chạm vào chóp mũi cậu.
Một tay anh nhẹ nhàng xoa nắn vành tai của chàng trai trẻ, chậm rãi hỏi: "Tại sao vậy?"
Từ Sinh không kìm được cơn run rẩy của cơ thể, chỉ có thể cố gắng co rúm người lại thêm một chút, vắt óc nhanh chóng bịa ra lý do, giọng nói vẫn còn mang theo chút ẩm ướt nghèn nghẹn: "Em không còn gia đình nữa phải không?"
Trông cậu có vẻ đáng thương tội nghiệp, như một chú mèo con bị bỏ rơi vậy.
Thực ra Từ Sinh cảm thấy bản thân mình làm nũng quá ghê tởm nhưng cậu không ngờ rằng Tiêu Vọng Miễn lại bị bộ dạng của cậu thu hút. Lúc này anh khẽ hôn lên môi cậu, động tác trên tay cũng dừng lại:
"Sao lại thế được? Không phải bé có anh rồi sao?"
Từ Sinh thầm nghĩ mình thực sự không dám.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play