Người Đẹp Ốm Yếu Bị Tà Thần Cố Chấp Theo Dõi

CHƯƠNG 2: THẾ GIỚI THỨ NHẤT - HÀO MÔN LINH DỊ (2)


3 ngày


Trong lúc vật kia được lấy ra, bất kể là Từ Sinh và người đàn ông che mặt ngồi ở hàng ghế sau, hay người tài xế vẫn đang ngồi ở ghế lái phía trước, đều đồng loạt dựng đứng cả lông tơ.

Nếu có người ở đây có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh hãi biến sắc, bởi vì luồng khí đen nồng đậm từ sợi tóc kia thoát ra – Hay nói đúng hơn là bị rút ra từ trong trời đất, mang theo cảm giác quỷ dị khiến da đầu người ta tê dại, hình thành một luồng sương mù đen không theo quy luật nào, quấn quanh chiếc xe tải van chật hẹp này tầng tầng lớp lớp .

Diện tích của đám sương mù đen ấy vô cùng lớn, có thể dễ dàng nghiền nát chiếc xe này thành từng mảnh vụn, ép thành một bãi bùn nhão nhưng lúc này cũng đã thu liễm khí tức, chỉ chiếm cứ một hình thể của người đàn ông trưởng thành cao khoảng một mét chín, kẹp ở giữa người đàn ông che mặt và Từ Sinh.

Trong nháy mắt, không khí yên tĩnh lại một thoáng, sắc trời vặn vẹo lóe lên rồi biến mất.

Ngay sau đó, đám sương mù màu đen kia như có ý thức của riêng mình, lặng lẽ xoay tròn lại.

Nếu dùng một từ để hình dung “ngài”, có lẽ chính là “nhìn không chớp mắt”.

Chăm chú nhìn thanh niên gầy gò trước mặt không chớp mắt, sau đó tầm mắt chuyển sang nhìn vào lòng bàn tay trắng nõn đang ngửa lên của cậu.

… Thứ này thật sự quá tà đạo.

Trong lòng người đàn ông che mặt không khỏi hiện lên ý nghĩ này, không biết vì sao, từ lúc bắt đầu, gã đã có một loại cảm giác bị dòm ngó, một nỗi bất an mãnh liệt quẩn quanh trong lòng.

Từ Sinh trước mặt gã còn đỡ hơn một chút, cậu chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, giống như mùa hè sau khi tắm xong, một cơn gió thổi khô những giọt nước còn đọng trên người.

Người đàn ông che mặt càng lúc càng sợ hãi, từ những giọt mồ hôi lạnh trên vùng da trán lộ ra bên ngoài, có thể thấy được mức độ căng thẳng và hoảng sợ của gã.(App TYT)

Sợi tóc trông bình thường kia chỉ lộ ra trong không khí hai giây, đã bị người đàn ông che mặt cất kỹ lại, tay có chút run rẩy đặt vào lòng bàn tay đang mở ra của Từ Sinh.

Từ Sinh cúi đầu, ánh mắt lóe lên nhưng không né tránh.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa.

Sương đen thỏa mãn cọ cọ vào lòng bàn tay của thanh niên mà ngài ấy đã dòm ngó từ lâu, giống như một loài động vật bám người nào đó, tiến đến liếm liếm, để lại một cảm giác ẩm ướt, hơi dính.

Từ Sinh nhíu mày đầy nghi hoặc nhưng dường như cho rằng đó là ảo giác của mình, nên cũng không để ý nhiều, cất gói bùa nhỏ vào trong túi.

Người đàn ông che mặt hơi khựng lại khi nhìn động tác của cậu, dường như thở phào nhẹ nhõm, rồi nói tiếp: “... Chốc nữa cậu đừng quay lại trường, về nhà thu dọn đồ đạc rồi tham gia tiệc sinh nhật của Ngôn Kỳ, đừng quên đây là cơ hội tốt nhất để cậu đạt được mục tiêu.”

“Hôm nay cậu nhớ là phải đốt lá bùa này, sau đó nhất định phải gặp Ngôn Kỳ, tốt nhất là có thể tiếp xúc thân thể với cậu ấy, mới có thể thành công.”

Ánh mắt của gã mang theo sự cảnh cáo, dường như chỉ cần Từ Sinh không đồng ý là có thể tiến đến chém cho cậu hai nhát, Từ Sinh đương nhiên gật đầu, ngoan ngoãn không phản kháng.

Giọng nói của Từ Sinh nhẹ nhàng, mềm mại: “Tôi biết rồi.”

Người đàn ông che mặt tiếp tục dặn dò: “Chỉ cần cậu có thể khiến Ngôn Kỳ bị nhà họ Ngôn chán ghét, vậy người danh chính ngôn thuận kế vị chính là cậu, cậu sẽ không phải sống nương nhờ vào người khác, sống cuộc sống bị người ta khinh thường này nữa, cậu hiểu chưa?”

“Cậu phải biết rằng, bà nội cậu nuôi cậu lớn không dễ dàng, ước mơ duy nhất của bà là nhìn thấy cậu thành đạt…”

Câu này nói ra giống như lời đe dọa, trực tiếp đặt quả cân lên bàn cân.

“... Vâng, tôi đã rõ.”

Từ Sinh cúi đầu.

“Được rồi, đừng ở bên ngoài quá lâu, cũng đừng nói là cậu đã gặp tôi, mau xuống xe về đi!” Người đàn ông che mặt thúc giục, nhìn thanh niên ốm yếu, gầy gò, khuôn mặt bị che khuất hơn phân nửa trước mặt: “Bữa tiệc này rất quan trọng, cậu nhất định phải ra tay, nếu không hậu quả thế nào tự cậu biết đấy!”

Sương đen phát ra một tiếng thì thầm không rõ ràng, dường như rất bất mãn với hành động hù dọa Từ Sinh của người đàn ông che mặt kia.

Một luồng khí đen nhỏ xíu chui vào ấn đường của người đàn ông che mặt.

Từ Sinh trông có vẻ vâng vâng dạ dạ mà đáp lại, động tác xuống xe của cậu có chút loạng choạng nhưng sau khi bị “ném” xuống, cậu lại cảm thấy khá hơn một chút, không khí trên xe quá khó chịu, vừa xuống cậu đã không nhịn được ho khan.

Hốc mắt đỏ hoe, Từ Sinh ấn tay lên ngực để điều hòa lại hơi thở.

Những lời người đàn ông che mặt nói sau đó, cậu nghe càng lúc càng mơ hồ, cậu phải nhanh chóng thích nghi, nếu không đợi đến lúc hệ thống thu hồi quyền hạn, cậu sẽ làm việc rất khó khăn.

Nghĩ đến đây, Từ Sinh chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ, dùng hành động vô tình lấy gói bùa đã được niêm phong trong tay ra nhìn hai lần.

Ngôn Kỳ là thụ chính của cuốn sách này, là bạn học đại học với thân phận hiện tại của Từ Sinh, chỉ là thành tích của Ngôn Kỳ rất tốt, tự mình thi đậu vào, còn Từ Sinh thì được nhà họ Ngôn tìm một cái cớ nhét vào, tránh để người khác nhìn thấy học vấn bỏ học của Từ Sinh mà cảm thấy cậu mất mặt.

Còn tối nay có một bữa tiệc sinh nhật của Ngôn Kỳ, sinh nhật hai mươi tuổi trọng đại như thế, nhà họ Ngôn dốc hết sức lực tổ chức cho cậu ấy, không chỉ mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội, mà còn mời rất nhiều bạn học trong trường.

Một trời một vực, một hàng chính hiệu một hàng nhái, một người cởi mở một người u ám.

Tất cả những chuyện này chồng chất lên nhau, cũng khó trách Từ Sinh bị một đám người trong trường xa lánh, ghét bỏ.

Từ Sinh không nhịn được thở dài.

Đây là lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ, bất kể nội dung nhiệm vụ này có đáng sợ đến đâu, cậu cũng sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt, chỉ là bảo cậu đi nguyền rủa một người vô tội, ít nhiều cũng có chút không đành lòng.

Mang theo tâm trạng rối bời như vậy một hồi, Từ Sinh cuối cùng cũng đi đến căn nhà mà pháo hôi hiện tại đang ở trong ký ức của hệ thống.

Hiện tại cậu đang ở trong phòng của người giúp việc nhà họ Ngôn, một căn nhà nhỏ được xây riêng biệt ở sân sau, có thể thấy được địa vị đáng thương của cậu ở trong nhà họ Ngôn.

Căn nhà này chỉ có thể gọi là bình thường, trong không gian chật hẹp được chia thành nhiều phòng, Từ Sinh dựa theo trí nhớ đi đến phòng ngủ thuộc về mình, vừa bước vào đã bị bụi bay mù mịt làm cho ho sặc sụa.

Căn phòng nhỏ xíu, cửa sổ chỉ bằng một nửa cửa sổ bình thường, nằm khuất nắng nên không được ánh mặt trời chiếu vào, trong không gian vài mét vuông chen chúc một chiếc giường và một cái bàn học, ở góc phòng có một phòng tắm nhỏ hẹp đến mức không thể làm vách ngăn khô và ướt; Trên sàn nhà chất đầy rác, rõ ràng là không có ai dọn dẹp tử tế, hoặc cũng có một khả năng khác, những người còn lại trong phòng người giúp việc cũng đang nhắm vào cậu.

Đứng tại chỗ không biết nên đặt chân xuống đâu trong hai giây, Từ Sinh đành phải chấp nhận số phận mà hành động, tìm một chiếc khăn lau trong phòng rồi chạy ra nhà vệ sinh vắt nước, trước tiên dọn dẹp sơ qua rác và bụi bẩn có thể nhìn thấy bằng mắt thường một lượt.

Sức khỏe Từ Sinh không tốt, miễn cưỡng dọn dẹp một lượt như thế cũng đã khiến cậu mệt bở hơi tai.

Cả người thanh niên ướt đẫm mồ hôi mỏng, thật sự là quá nóng, cởi áo khoác ra, chiếc áo sơ mi gần như trong suốt dính sát vào người, hầu như có thể nhìn thấy làn da trắng nõn ửng hồng của cậu.

Từ Sinh rùng mình một cái, vì cậu không nhìn thấy Sương đen quấn quanh người mình, tò mò liếm láp mồ hôi của cậu, nên cậu cứ tưởng là cửa sổ chưa đóng kín, có gió lạnh lùa vào từ đâu đó.

Cẩn thận khóa cửa lại, Từ Sinh suy nghĩ một chút, quyết định trước khi rác trong phòng chưa được dọn sạch hết, sẽ đốt lá bùa nguyền rủa kia đi.

Người đàn ông che mặt đưa cho cậu bật lửa, thứ này vừa có thể nói là không có gì đặc biệt, cũng có thể nói là rất đặc biệt; Chỉ cần là do tay Từ Sinh đốt, thứ bị hao tổn chính là tuổi thọ và âm đức của bản thân Từ Sinh, mặc dù bản thân Từ Sinh là xuyên qua đây làm nhiệm vụ nên không đặc biệt để ý nhưng rõ ràng đám người đàn ông che mặt vừa độc ác vừa xấu xa, muốn ngồi mát ăn bát vàng.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, Từ Sinh không nhịn được thở dài lần thứ hai.

Dựa theo trí nhớ, Từ Sinh biết nhân vật pháo hôi này vốn là được một bà cụ nhặt rác nuôi lớn, tuy bản thân pháo hôi ngu ngốc nhưng vẫn rất biết ơn và hiếu thảo với bà.

Pháo hôi nói với bà nội rằng mình sống rất tốt nhưng trên thực tế lại càng ngày càng không chịu nổi cuộc sống đau khổ này, cuối cùng chọn cách khuất phục, dùng bùa chú nguyền rủa Ngôn Kỳ để bản thân có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.

Người đáng hận cũng có chỗ đáng thương.

Cuối cùng, pháo hôi cũng phải gánh chịu báo ứng.

Từ Sinh nghĩ đến đây, nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, duỗi những ngón tay thon dài trắng nõn ra, kẹp lấy lá bùa kia, tay còn lại cầm lấy bật lửa, ấn xuống.

Bật lửa kém chất lượng, ngọn lửa bùng lên, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt đầu ngón tay của Từ Sinh, cậu không nhịn được “hít” một tiếng, theo bản năng buông tay ra.

Bật lửa lăn lông lốc xuống đất.

Làn da trắng nõn lập tức đỏ ửng, cậu theo bản năng mở môi, ngậm chỗ đỏ ửng kia vào.

… Ngu ngốc chết mình mà.

Từ Sinh chậm rãi nghĩ, bản thân bị bệnh lâu như vậy, khả năng tự chăm sóc bản thân thật sự không ra gì, chỉ châm lửa cũng có thể bị bỏng.

Sương đen đang vui vẻ liếm láp mồ hôi mỏng sau gáy thanh niên khựng lại, dường như không thể hiểu nổi tại sao thứ nhỏ bé kia lại làm thanh niên bị bỏng.

Thần phát ra một tiếng lẩm bẩm nho nhỏ, oán trách tiến đến trước mặt thanh niên, khi cậu mở môi cũng tiến đến gần.

Thần lại phát ra một tiếng cười khe khẽ, lẩm bẩm ôm lấy eo thanh niên.

Từ Sinh đột nhiên cảm thấy nhiệt độ ngón tay bỗng nhiên hạ xuống, cảm giác bỏng rát cũng biến mất.

… Hơi kỳ diệu ha.

Nhưng một màn kỳ diệu hơn còn ở phía sau, chiếc bật lửa nằm yên lặng trên mặt đất không hề phát ra tiếng động, lá bùa mà Từ Sinh đang cầm trên tay trái lại tự động bốc cháy.

Ngọn lửa có màu xanh đen, âm u, rõ ràng ở gần như vậy nhưng lại không cảm thấy nóng.

Từ Sinh không khỏi trợn to mắt, cậu rụt tay lại, để lá bùa tự cháy trên mặt đất.

Cho đến khi thứ đó cháy thành một đống tro tàn nhỏ.

Không đúng lắm…

Trong phòng rõ ràng chỉ có một mình cậu, chiếc bật lửa vừa rồi cũng không đốt cháy lá bùa, hơn nữa toàn thân cậu luôn có một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ…

Chẳng lẽ trong phòng còn có thứ gì khác?

Cậu quay đầu, không nhịn được nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ nhỏ hẹp kia, sợ hãi nhìn thấy một khuôn mặt cười quỷ dị!

Từ Sinh không nhịn được đứng dậy.

Cậu cố gắng thở hổn hển một lúc, ho khan hai tiếng, đồng thời bình tĩnh lại, cảm xúc vừa sục sôi đã lắng xuống.

Nếu đã làm đến đây rồi thì đừng tự dọa mình nữa.

Từ Sinh vỗ vỗ ngực.

Vì nửa đầu của “lời nguyền” đã hoàn thành, cậu phải nhanh chóng sửa soạn bản thân, lát nữa phải đi tham dự bữa tiệc của Ngôn Kỳ.

Thanh niên đi chân trần xuống giường, vặn vòi nước ra, sau đó đặt kính sang một bên, mái tóc dày và xấu xí bị cậu vén sang một bên, lộ ra vầng trán trơn bóng, còn những thứ màu đen kỳ lạ trên mặt bị cậu rửa sạch bằng nước ấm, khuôn mặt trắng nõn mịn màng ửng hồng.

Cậu chống tay vào mép bồn rửa mặt, nhìn vào gương nhưng đột nhiên lại mở to đôi mắt long lanh.

Trên chiếc cổ trắng nõn mịn màng của cậu, đột ngột xuất hiện một dấu hôn màu xanh tím ái muội.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play