Bộ váy Chu Y Hàn mặc tham dự buổi công chiếu hôm nay là do Chung Ngâm thiết kế.
Tài năng thiên phú của Chung Ngâm tất nhiên không cần nói nhiều, một chiếc váy đơn giản dưới tay nghề điêu nghệ của cô ấy, đặc biệt làm tôn lên vóc dáng kiều diễm của Chu Y Hàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó là một chiếc váy màu đen tuyền, điểm nhấn là đường cắt ở eo.
Tuy nhiên, bởi vì Chu Y Hàn tính tình bảo thủ, cho nên mảng cắt phần eo được Chung Ngâm thiết kế vừa phải, tuy thấp thoáng làn da trắng như tuyết của Chu Y Hàn, nhưng vẫn tồn tại một loại mỹ cảm mà người ta gọi là muốn đậy càng lộ.
Lúc này, lòng bàn tay ấm áp của Đoàn Trác Hữu vừa vặn chạm vào phần cắt eo trên váy Chu Y Hàn.
Có trời mới biết Chu Y Hàn nhột như thế nào. Lúc Đoàn Trác Hữu đặt tay lên eo cô, cô gần như muốn hất tay anh ra theo phản xạ có điều kiện.
Đoàn Trác Hữu hơi nhướng mày, khoé môi gợi lên một đường cong tinh tế.
Chu Y Hàn nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay anh, vội vội vàng vàng như muốn chạy trốn, ngồi xuống bên cạnh Cung Tư Niên.
Bên ngoài thì ung dung điềm tĩnh, nhưng trong lòng Chu Y Hàn lại không khỏi hoảng loạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô rất hiểu, trong cuộc đối đầu vừa rồi, cô hoàn toàn không phải đối thủ của Đoàn Trác Hữu.
Hoặc có thể là sự tình phát sinh quá đột ngột, cô hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Nhiệt độ nóng rực trong hội trường cùng với hơi thở bức người của Đoàn Trác Hữu khiến cô có chút khó thở.
Một lúc sau, Chu Y Hàn vẫn chưa thể thả lỏng hoàn toàn.
Quá mức bị động, luôn khiến cô bất an.
Trái lại, Cung Tư Niên không quan tâm đến chuyện ngoài lề kia, trực tiếp hỏi thẳng Chu Y Hàn: “Có một chương trình tạp kỹ về diễn xuất, em có hứng thú tham gia không?”
Nghe xong, đôi mắt đen như mực của Chu Y Hàn sáng lên một đốm lửa. Cô thật sự rất cần, rất cần cơ hội này.
Nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch của mình, nhàn nhạt hỏi: “Là chương trình thế nào?”
Cung Tư Niên giới thiệu qua, còn nói muốn tạo cơ hội cho cô.
Chu Y Hàn đã theo dõi chương trình đó từ năm ngoái, là một chương trình cạnh tranh về kỹ năng diễn xuất, các diễn viên lão làng và các diễn viên trẻ cùng thi đấu trên một sân khấu. Cũng sẽ có vài đạo diễn và diễn viên nổi tiếng làm giám khảo, cuối cùng chọn ra những diễn viên có kỹ năng xuất sắc nhất để quay một bộ phim.
Đương nhiên, diễn viên dự thi đều biết rằng, bộ phim cuối cùng không phải mục đích chính, mấu chốt chính là chương trình này sẽ có rất nhiều người xem.
Cơ hội và thách thức đồng thời tồn tại.
Chu Y Hàn thực sự chưa từng nghĩ rằng, Cung Tư Niên sẽ chủ động đề cử mình. Bên cạnh ngạc nhiên, cô không khỏi thắc mắc: “Đạo diễn, tại sao anh lại đề cử tôi?”
Cung Tư Niên lặng lẽ liếc nhìn Chu Y Hàn, nói: “Trên phim trường, tôi nghĩ em là người rất có linh khí, chỉ đáng tiếc rằng, trong tay tôi hiện tại không có bất kỳ dự án nào. Hôm nay vừa hay có người hỏi tôi muốn đề cử ai không, tôi liền nghĩ đến em.”
Chu Y Hàn bất giác có chút cảm động, nói với Cung Tư Niên: “Cảm ơn đạo diễn.”
Cung Tư Niên khẽ mỉm cười, hai chân vắt chéo ngồi tại chỗ, lại hỏi Chu Y Hàn: “Phải rồi, em vẫn chưa ký hợp đồng với công ty quản lý nào phải không?”
Chu Y Hàn gật đầu.
Cung Tư Niên: “Bên cạnh cũng không có trợ lý?”
Chu Y Hàn vẫn gật đầu.
Cung Tư Niên tặc lưỡi, hỏi cô: “Muốn ký hợp đồng với Giải trí Tinh Nhất không?”
Giải trí Tinh Nhất có thể nói là công ty quản lý hàng đầu trong ngành. Bởi nắm giữ trong tay đủ thứ tài nguyên, việc nâng đỡ một nghệ sĩ trở nên nổi tiếng là hết sức đơn giản.
Trong giới hiện nay, có rất nhiều người đều lấy Giải trí Tinh Nhất làm mục tiêu của mình.
Cung Tư Niên nói với Chu Y Hàn: “Đó không phải một vấn đề lớn, nếu như em muốn ký hợp đồng.”
Chu Y Hàn ngẫm nghĩ: “Vậy tôi có thể cân nhắc thêm không?”
“Đương nhiên rồi.” Cung Tư Niên cười: “Tôi tin rằng đã có không ít công ty quản lý đến tìm em phải không?”
Chu Y Hàn mím môi, mỉm cười không đáp.
Trên thực tế, không có bất kỳ công ty quản lý nào đến tìm cô cả.
Năm 18 tuổi, Chu Y Hàn từ một sinh viên ngành múa bước vào con đường làm diễn viên, có người hỏi cô rằng có muốn ký hợp đồng với công ty quản lý không. Nhưng khi đó Chu Y Hàn vẫn còn là sinh viên, không nghĩ nhiều đến chuyện đó, cô chỉ muốn kiếm đủ tiền để nuôi sống bản thân và trang trải học phí.
Nhưng cơ hội đúng là chỉ đến một lần, nói ra cũng thật kỳ lạ, tại sao nhiều năm như vậy mà không có công ty quản lý nào đến tìm cô?
Kể từ khi có thể kiếm tiền, Chu Y Hàn đã làm rất nhiều công việc. Từ chụp ảnh bìa tạp chí, làm người mẫu cho trang sức, thậm chí từng livestream bán hàng.
Nhưng sau đó cô đặt ra mục tiêu, đã muốn làm một diễn viên, thì nên an phận mà làm diễn viên thôi. Vì thế, sau khi tốt nghiệp học viện vũ đạo, Chu Y Hàn nghiêm túc nghiên cứu về diễn xuất.
Chu Y Hàn đương nhiên biết rõ, bản thân cô là sinh viên ngành vũ đạo, nên phát triển nhiều hơn về ngành học của mình mới phải.
Nhưng chính vì trải qua mấy năm Đại học, Chu Y Hàn mới càng chắc chắn, bản thân vốn không phải nhân tài vũ đạo.
Cô thực sự rất mong muốn trở thành một diễn viên.
Màn chiếu được mở ra, bộ phim chính thức bắt đầu công chiếu.
Cung Tư Niên hơi quay đầu về phía Chu Y Hàn, nói: “Cứ cân nhắc thật kỹ, nếu như muốn ký hợp đồng với Giải trí Tinh Nhất, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Chu Y Hàn gật đầu, ánh đèn trên màn hình lớn phản chiếu vào đôi mắt linh động của cô, thật sự là một cô gái rất xinh đẹp.
Dưới ánh sáng mập mờ, Cung Tư Niên nghiêng đầu nhìn sang Đoàn Trác Hữu, người đang ngồi bên cạnh mình.
Không lâu sau, điện thoại của Chu Y Hàn nhận được rất nhiều tin nhắn.
Đều là từ Chung Ngâm.
Chung Ngâm:【 Chuyện gì vừa xảy ra thế? 】
Chung Ngâm: 【 Tại sao cậu lại đột nhiên ngã vào lòng Đoàn Trác Hữu? 】
Chung Ngâm: 【 Không sao chứ? 】
Chu Y Hàn điều chỉnh ánh sáng màn hình xuống mức tối nhất, trả lời Chung Ngâm: 【 Không sao. 】
Chung Ngâm: 【 Vậy thì tốt rồi. 】
Chung Ngâm: 【 Aaaa! Nhân vật của cậu xuất hiện rồi! 】
Chung Ngâm: 【 Đẹp xỉu! 】
Chu Y Hàn quay đầu, nhìn thấy Chung Ngâm đang ngồi ở phía sau, khẽ mỉm cười với cô ấy.
Chung Ngâm rất nhanh đã gửi thêm tin nhắn tới: 【 Chị em! Cậu mau bạo[1] lên cho tớ! 】
[1] Nổi tiếng.
Chu Y Hàn:【 Cậu mau giúp tớ một tay đi! 】
Chung Ngâm:【 Haiz, tớ có giúp cũng chẳng được bao nhiêu. 】
Chung Ngâm:【 Nhưng mà, Đoàn Trác Hữu thì có thể đó? 】
Chu Y Hàn: 【 … 】
Nói cũng như không.
Đêm đó, sau khi Chu Y Hàn rời khỏi phòng tổng thống mà Đoàn Trác Hữu sống, cô đã đi thẳng đến chỗ của Chung Ngâm và kể về mọi chuyện.
Chung Ngâm vừa nghe xong, tức giận đến độ trực tiếp nhấc máy gọi cảnh sát.
Chu Y Hàn đã cân nhắc rất nhiều, quyết định không manh động thì hơn. Dưới sự trợ giúp xác nhận của Chung Ngâm, Chu Y Hàn xác định mình chưa phát sinh bất kỳ quan hệ gì với Đoàn Trác Hữu. Hầu hết những vết thương và đau nhức trên cơ thể, ngoại trừ tác dụng của thuốc, thì đều do cô tự gây ra. Cho nên, có thể coi như cô không tổn thất nặng nề.
Nếu nói là báo cảnh sát, Đoàn Trác Hữu có thể báo ngay tại thời điểm đó rồi, nhưng anh không làm thế.
Mà giả sử thật sự gọi cảnh sát, thì sự phát triển của sự tình càng khó kiểm soát hơn.
Ngoài ra, Chu Y Hàn cũng xác nhận với Chung Ngâm một chuyện, rằng cô ấy đã thực sự chạm mặt Trịnh Cảnh Thước tại quan bar vào đêm đó.
Để xác nhận, Chu Y Hàn và Chung Ngâm ngày hôm sau đã tới quán bar để kiểm tra camera. Kết quả, thật sự xuất hiện bóng dáng của Trịnh Cảnh Thước.
Tới đây, chuyện cơ bản đã xác nhận được một điểm.
Trịnh Cảnh Thước không tránh khỏi có liên quan.
Điều vô lý hơn là, kể từ sau đêm đó, Chu Y Hàn không thể liên lạc với Trịnh Cảnh Thước nữa, thậm chí cho đến tận bây giờ.
Bộ phim dài một tiếng rưỡi nhanh chóng kết thúc.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Y Hàn xem phim, ngay khi vừa ra rạp cô đã tới xem rồi.
Chu Y Hàn rất hài lòng với diễn xuất của mình trong bộ phim này. Nhớ lại khoảng thời gian quay phim, thực sự rất vui vẻ, cô đã kết bạn được với rất nhiều người trong đoàn. Ngoại trừ Điền Lê.
Cũng chính vào thời gian đó, Chu Y Hàn quen biết tên bạn trai cũ của mình, Trịnh Cảnh Thước.
Vào một ngày đang quay phim nọ, Trịnh Cảnh Thước đến thăm ban với tư cách là bạn tốt của đạo diễn Cung Tư Niên. Tình cờ là ngày hôm đó Cung Tư Niên đang quay phân cảnh của Chu Y Hàn. Trịnh Cảnh Thước theo dõi Chu Y Hàn một lúc, cũng vào khoảnh khắc nọ, Trịnh Cảnh Thước nảy sinh hứng thú với Chu Y Hàn.
Kể từ đó, Trịnh Cảnh Thước cứ dăm ba hôm lại đến thăm ban đoàn phim một lần, không vì bất cứ điều gì, mà chỉ để theo đuổi Chu Y Hàn.
Toàn bộ đoàn phim đều biết, Chu Y Hàn đang được Trịnh Cảnh Thước theo đuổi.
Đương nhiên, mới đầu Chu Y Hàn cũng không quan tâm đến Trịnh Cảnh Thước. Cô biết rất rõ, thể loại phú nhị đại như anh ta chơi chán rồi bỏ, còn cô chơi không nổi.
Nhưng Trịnh Cảnh Thước rất kiên trì, anh ta thật sự dành ra một năm trời để theo đuổi Chu Y Hàn. Đây cũng là điều khiến Chu Y Hàn thay đổi suy nghĩ về anh ta.
Cho đến hiện tại, Chu Y Hàn vẫn còn nhớ như in dáng vẻ yêu đương của mình với Trịnh Cảnh Thước, và cô đã mong chờ tương lai của hai người họ như thế nào.
Ngoảnh đầu nhìn lại, Chu Y Hàn chỉ cảm thấy ghê tởm.
Tất cả mọi người lần lượt ra khỏi rạp, nhưng Chu Y Hàn vẫn ngồi im tại chỗ.
Chân cô bị bong gân.
Đi giày cao gót rồi bị người ta ngáng phải, cho nên mới bị bong gân, nhưng cô không bận tâm. Bây giờ đứng dậy đi lại, cô vẫn cảm thấy mắt cá chân đau nhức.
Vì thế, Chu Y Hàn dứt khoát cởi giày cao gót ra và đi chân trần.
Trước đó đoàn phim đã thông báo, sau khi buổi công chiếu kết thúc, sẽ cùng đến khách sạn dự tiệc. Nhưng hiện giờ, cô muốn đến bệnh viện kiểm tra hơn, tránh để lại di chứng nào.
Chỉ có điều, điều mà Chu Y Hàn không ngờ là vừa ra khỏi rạp, cô đã nghe thấy những lời đàm tiếu về mình.
“Thật không ngờ nha, Chu Y Hàn này đúng là có bản lĩnh.”
“Đúng thế, ngày thường không nói một lời, vậy mà cố tình ngã vào lòng ông lớn.”
“Chả trách có người trong đoàn nói rằng cô ta rất mánh khoé, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Mặt phải dày cỡ nào mới làm ra được chuyện đó chứ, chậc chậc, bái phục.”
“Hôm nay xem như mở mang kiến thức!”
Sắc mặt Chu Y Hàn vẫn bình tĩnh, đứng ngay sau những người đó.
Lúc này, Chung Ngâm cũng tách ra khỏi đám đông và đi đến cạnh Chu Y Hàn.
Chu Y Hàn giơ tay, ra hiệu cho Chung Ngâm im lặng.
Cô thực sự tò mò về những gì người khác nói sau lưng mình.
Mấy người phụ nữ phía trước vẫn tiếp tục thảo luận.
“Cơ mà, không phải Chu Y Hàn có bạn trai rồi sao? Là chàng phú nhị đại theo đuổi cô ấy trên phim trường ý?”
“Cô nói đến Trịnh Cảnh Thước?”
“Thân phận của Trịnh Cảnh Thước sao mà bì được Thái tử gia họ Đoàn chứ!”
“Đúng thế, nếu là tôi, tôi cũng chọn Thái tử gia!”
“Haha, chim trĩ mà đòi hoá phượng hoàng? Nằm mơ à?”
Chu Y Hàn có thể nhịn, nhưng Chung Ngâm thì không thể chịu đựng thêm nữa, đột nhiên lớn tiếng nói: “Bị điên à, bàn luận về người khác cũng không biết tìm chỗ ít người hơn sao?”
Những người phụ nữ kia quay lại, thấy Chu Y Hàn đứng sau thì đều sở hãi ra mặt.
Chu Y Hàn bình thản như không.
Mặc dù đã cởi giày cao gót và chân trần đứng trên mặt đất, nhưng lúc này, trên người cô toát ra một luồng khí chất mạnh mẽ không thể giải thích được.
Trong cơn gió lạnh, Chu Y Hàn mặc một chiếc váy mỏng màu đen, mái tóc màu hạt dẻ uốn sóng buông xoã qua vai. Khuôn mặt cô không trang điểm cầu kỳ, nhưng đường nét tinh xảo xinh đẹp. Trong phim cô hoá thành nữ sinh trong sáng, nhưng bây giờ cô tựa nữ thần lãnh đạm mà quyến rũ.
Một trong số bọn họ bị Chung Ngâm nói vậy, có chút không vui, đáp: “Bản thân làm ra còn không cho người khác bàn luận? Chột dạ sao?”
“Cô!” Chung Ngâm muốn xông lên, nhưng Chu Y Hàn giữ cổ tay cô ấy lại.
Mắt cá chân Chu Y Hàn lúc này không thể phát lực, cần một người để dựa vào.
Cô nắm lấy tay Chung Ngâm, đối diện với đám phụ nữ kia, cười nhạt hỏi: “Nói xem, tôi đã làm gì?”
“Làm gì không phải cô là người rõ nhất sao? Xung quanh đông người như vậy, còn dám ngồi lên người Thái tử gia!”
Nghe xong, Chu Y Hàn xoay chuyển vẻ mặt sang vô tội: “Lúc đó tối tăm như vậy, tôi không cẩn thận vấp phải chân người ta. Thật quá oan ức!”
“Oan ức?” Đối phương trợn trắng mắt, “Tâm cơ cô thế nào ai mà biết được, cô cho rằng mình là ai? Thật sự nghĩ rằng mình có thể trèo lên cành cao như Đoàn Trác Hữu?”
Chu Y Hàn hơi nhướng mày, nhìn người trước mặt, bị kích động đến độ không khỏi giả vờ ngu ngơ: “Tôi và Đoàn tiên sinh quen biết đã lâu, cần gì phải trèo cao?”
“Thế ư? Nói như là thật vậy.” Người phụ nữ đứng đối diện Chu Y Hàn bật cười, nhìn về phía sau với vẻ mặt chờ kịch hay.
Chu Y Hàn nhìn sắc mặt cô ta, trong lòng trùng xuống, trực giác có chuyện chẳng lành.
Cô quay đầu nhìn theo ánh mắt đối phương, thấy Đoàn Trác Hữu đang đứng không xa phía sau cô.
Mẹ nó!
Nhất thời nổ cho sướng miệng.
Giờ lật xe ngay tại hiện trường.
Tất cả mọi người đều chờ đợi dáng vẻ thảm hại của Chu Y Hàn.
Trên thực tế, Chu Y Hàn cũng đột nhiên hiếu kỳ, không biết Đoàn Trác Hữu muốn “hạ nhục” cô như thế nào.
Chung Ngâm đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Chu Y Hàn, biểu thị: Người chị em! Cố lên! Cậu có thể chiến thắng!
Mười giờ tối, rạp chiếu phim rực rỡ ánh đèn.
Giữa hai hàng lông mày của Đoàn Trác Hữu dường như có chút mất kiên nhẫn, giơ tay liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. Giây tiếp theo, một chiếc Rolls-Royce dừng lại trước mặt anh.
Sau đó, ông lớn nhìn về phía Chu Y Hàn với vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí thần sắc mang chút cưng chiều, lên tiếng nói: “Chu Y Hàn, em lại đây.”
Chu Y Hàn sững sờ, nhất thời thẳng lưng.
Dưới cái nháy mắt của Chung Ngâm, Chu Y Hàn một mình bước về phía Đoàn Trác Hữu, trên tay cầm đôi giày cao gót, bên dưới sải bước trên đôi chân trần.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Chu Y Hàn thừa nhận bản thân có vài phần bực bội.
Cô thực sự không hiểu được vị Thái tử gia này đang nghĩ gì, chỉ biết cắn răng chịu đựng và xông pha đối mặt.
Nhưng cô có thể chắc chắn một điều, Đoàn Trác Hữu sẽ không làm khó mình trước mặt nhiều người như vậy. Nếu anh muốn làm, thì đã làm từ lúc cô nhào vào lòng anh ở trong rạp rồi.
Bước đến trước mặt Đoàn Trác Hữu rồi, Chu Y Hàn bày ra vẻ ngoan ngoãn.
Bởi vì đi chân trần nên cô thấp hơn Đoàn Trác Hữu rất nhiều, chỉ cao đến vai người kia.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Chu Y Hàn mặc chiếc váy mỏng dính, gió lạnh thổi vào hõm eo, khiến cô không khỏi rùng mình.
Đương nhiên, vẫn có chút gọi là diễn xuất.
Đoàn Trác Hữu sắc bén nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng dừng ở mắt cá chân trái của cô. Không lâu sau, anh nói: “Lên xe.”
Chu Y Hàn chỉ do dự một giây, sau đó lựa chọn ngồi lên xe Đoàn Trác Hữu dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Không cần nói gì cả.
Cảm giác này, đúng là có chút sảng khoái.