Chu Y Hàn chậm rãi mở mắt, hàng lông mi dài khẽ run run.
Trên đỉnh đầu là một chiếc đèn trùm nguy nga làm bằng thuỷ tinh, tựa hồ như có thể rơi xuống khiến người ta thịt nát xương tan bất cứ lúc nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong màn đêm, một tia chớp vụt qua xé toạc bầu trời, căn phòng mờ mịt lập tức bừng sáng một khắc. Nhưng chỉ nửa giây tiếp theo, tiếng sấm chói tai liền vang lên, khuấy động cả nền trời.
Tia chớp loé lên bên ngoài cửa sổ, còn căn phòng khách sạn hơn trăm mét thì thập phần an tĩnh.
Chu Y Hàn nằm một mình trên chiếc giường êm ái, váy vén cao tận chân, không hề che đậy chỗ nào.
Gắng gượng hết sức, Chu Y Hàn mới từ trên giường ngồi dậy.
Cô nhìn xuống chiếc váy lụa màu đen trên người, không biết đã được thay ra từ lúc nào, trong lòng thập phần rét lạnh.
Bữa tiệc tối nay, rõ ràng là cô đã bị người ta tính kế.
Loại thủ đoạn trong giới này, cô chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ xảy ra với mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Y Hàn còn nhớ, có một người nào đó đã tiêm cho cô một loại thuốc lạ, rồi ném cô vào trong căn phòng này.
Không có điện thoại, cửa phòng khoá chặt, không lối thoát thân, ý thức bị huỷ diệt từng chút một.
Lúc đó, căn phòng chỉ có một tia sáng yếu ớt. Cô cố hết sức leo vào bồn tắm, dội làn nước lạnh buốt lên người, cố gắng tỉnh táo trở lại. Nhưng tác dụng của thuốc, đến nhanh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Áo len trên người ướt sũng, mái tóc dính đầy những giọt nước lạnh lẽo, cô thậm chí không còn sức để trèo ra ngoài. Điều duy nhất có thể làm là cắn mạnh mu bàn tay, dùng cảm giác đau đớn để vùng vẫy đôi chút.
Thế nhưng, hoàn toàn vô dụng.
Cuối cùng, Chu Y Hàn nhắm mắt lại, toàn bộ ý thức chìm vào hỗn loạn.
Xét trên vài khía cạnh nào đó, Chu Y Hàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào, cô chỉ có thể lên kế hoạch cho trường hợp tồi tệ nhất.
Hiện giờ, thân thể cô vừa đau đớn vừa mềm nhũn, quần áo trên người đã biến mất từ lâu, bên trong chân váy hoàn toàn trơ trụi.
Không cần suy nghĩ sâu xa, mọi hi vọng của Chu Y Hàn đã biến thành cát bụi.
Có thể làm gì đây?
Phải làm sao đây?
“Tỉnh rồi?”
Trong bóng tối, thanh âm khàn khàn như chưa tỉnh táo hẳn của người đàn ông vang lên.
Chu Y Hàn đang trầm tư còn tưởng mình gặp ảo giác, sững sờ một lúc mới định thần lại, nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Căn phòng tối tăm, không khí bịn rịn hương vị ám muội.
Ngồi trên sofa cách đó không xa, là một bóng người màu đen. Cho dù khoảng cách không gần, nhưng khí thế vững chắc như núi của đối phương, hoàn toàn đánh bại cuồng phong bão táp bên ngoài.
Mơ hồ không rõ, khoảng cách này khiến Chu Y Hàn cảm thấy mình như một con mồi đang chực chờ bị tóm gọn.
“Có thể bật đèn không?” Dáng vẻ của Chu Y Hàn đến là vô hại.
Vừa dứt lời, căn phòng liền sáng bừng ánh đèn.
Chu Y Hàn nhất thời không kịp thích ứng với cường độ ánh sáng kia, vô thức dùng mu bàn tay che mắt lại. Theo động tác của cô, chiếc váy mỏng trên người cũng khẽ lay động theo, thoắt ẩn thoắt hiện.
Người đàn ông đối diện dường như vô cùng kiên nhẫn, không chút vội vàng.
Như một con mãnh thú chờ săn đuổi, độc đoán mà nguy hiểm.
Lồng ngực Chu Y Hàn vang dội.
Cô không thể xác định được, tình huống hiện giờ là như thế nào. Nhưng hiển nhiên, người đàn ông đối diện không phải dạng tốt đẹp gì. Cô bị dẫn dụ vào căn phòng này, đoán chừng liên quan chín mười đến anh ta.
Chu Y Hàn từ từ hạ bàn tay xuống, nhìn thẳng về phía trước mặt.
Người đàn ông toàn thân vận trang phục màu đen, ánh đèn mạnh mẽ trong căn phòng ngưng tụ xung quanh anh, nhưng không hề làm suy giảm vẻ kiêu ngạo và sự lạnh lùng toát ra từ tận cốt tuỷ. Cổ áo sơ mi đen hơi mở ra, yết hầu gợi cảm lăn nhẹ, thậm chí có thể thấp thoáng nhìn thấy phân nửa xương quai xanh của anh.
Ngước nhìn lên, khuôn mặt thâm trầm của anh đột nhiên kích thích hệ thần kinh của Chu Y Hàn.
Đoàn Trác Hữu?
Người này, thật sự là Đoàn Trác Hữu!
Chu Y Hàn giả vờ bình tĩnh, che giấu cơn sóng đang dâng trào trong lòng.
Tuy rằng Chu Y Hàn chỉ là một ngôi sao tuyến 18, nhưng lại rất quen thuộc với cái tên Đoàn Trác Hữu này.
Đoàn gia khiêm tốn và kín tiếng, hơn một nửa giới giải trí đều có liên quan đến nhà họ Đoàn. Đoàn Trác Hữu được người trong giới mệnh danh là Thái tử gia, có thể dễ dàng kiểm soát việc sống chết của một nghệ sĩ.
Có người nói, Đoàn Trác Hữu có một khuôn mặt không hề thua kém các nam minh tinh tuyến một. Điều này, hoàn toàn không cần nói thêm.
Dưới sự bao trùm của ánh đèn, ngũ quan Đoàn Trác Hữu như ẩn như hiện trong bóng tối, đường nét góc cạnh tựa hồ càng lúc càng thâm sâu, khí chất ngạo mạn khiến người ta không dám xích lại gần.
Đại khái là đợi Chu Y Hàn nhìn đủ rồi, khoé miệng Đoàn Trác Hữu mới nhếch lên một đường cong tế nhị.
Anh vẫn ngồi trên sofa đối diện, đôi chân dài lười biếng khẽ mở, thanh âm khàn khàn vang lên: “Trò chơi của em và bạn trai bày ra đúng là rất thú vị. Nhưng đáng tiếc, tôi không thích vật dâng tận cửa.”
Nghe vậy, Chu Y Hàn nhíu mày: “Trịnh Cảnh Thước? Ý anh là anh ấy…”
Làm sao có thể?
Trịnh Cảnh Thước ra nước ngoài công tác, hai người đã không gặp nhau một tuần. Tối nay, Chu Y Hàn cũng mới gọi điện cho Trịnh Cảnh Thước. Trước mắt, anh ta vẫn đang ở Nhật Bản.
Đoàn Trác Hữu không trả lời Chu Y Hàn, không biết muốn giở trò gì.
Anh chỉ ngồi tại đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô một cách ung dung tự tại, như thể Chu Y Hàn là một tên hề.
Chu Y Hàn hơi mở miệng, định giải thích nhưng lại mím chặt môi.
Rõ ràng, giải thích chỉ bằng thừa. Đây không phải lần đầu tiên bị vu oan và hiểu lầm, Chu Y Hàn đã quen với điều đó. Có lẽ trong mắt Đoàn Trác Hữu, toàn bộ đều là do cô tự biên tự diễn.
Nói ra mới thật trùng hợp làm sao.
Chỉ một tuần trước, Chu Y Hàn và tên bạn trai Trịnh Cảnh Thước có gặp mặt Đoàn Trác Hữu. Nhưng cuộc gặp mặt đó không hề vui vẻ chút nào. Toàn bộ quá trình, Trịnh Cảnh Thước đều mang dáng vẻ của doanh nhân muốn trèo cao, còn một mực đẩy Chu Y Hàn về phía Đoàn Trác Hữu.
Chu Y Hàn hoàn toàn có thể hiểu được.
Đứng từ góc độ của đối phương, anh là ông lớn người người nịnh hót trong ngành, còn cô chỉ là một con kiến tuyến 18. Đổi lại thành Chu Y Hàn, cũng sẽ cảm giác là mình chủ động bò lên giường anh.
Chưa kể, người muốn bò lên giường Đoàn Trác Hữu, đúng là có không ít. Nhưng theo như Chu Y Hàn biết, không ai có thể trèo lên giường của Đoàn Trác Hữu cả.
Cách đây một thời gian, trong giới từng bàn tán xôn xao về một trò đùa rằng, tiểu hoa đang nổi tiếng đã cởi sạch quần áo và nằm trong phòng tổng thống của Đoàn Trác Hữu trong một khách sạn có tên là Phong Thị, nhưng bị vệ sĩ của Đoàn Trác Hữu trực tiếp ném ra ngoài. Không chỉ như thế, vị tiểu hoa đang nổi kia còn bị phong sát một cách tàn nhẫn.
Chu Y Hàn trở nên tò mò, tại sao cô vẫn chưa bị ném ra ngoài?
Cô không những không bị ném ra ngoài, mà trông bộ dạng hiện giờ, nói là trong sạch mới lạ.
Lúc này, cô có nên kêu gào thảm thiết để thanh minh rửa oan cho bản thân? Hay là đã đâm lao thì phải theo lao?
Nhưng ngay sau đó, Chu Y Hàn đã chọn vế sau.
Cô chịu đựng cơn chóng mặt và đau đớn khắp người, cắn răng nuốt nước bọt vào bụng.
Thu hồi lại cảm xúc xong, cô chậm rãi đi về phía anh, cố tình dựa vào vòng tay lạnh lẽo của người nọ, giả bộ nũng nịu: “Đoàn tiên sinh, anh thật sự không thích sao?”
Đoàn Trác Hữu lười biếng nâng mi mắt, khuôn mặt che giấu nụ cười nửa miệng, khiến người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Điều khiến Chu Y Hàn ngạc nhiên là, Đoàn Trác Hữu không ngăn cản hành động táo bạo của cô.
Cả người cô gần như trèo lên thân anh, giống như một con hồ ly nhỏ đang nịnh người.
Anh bất động tại chỗ, cũng không hề cự tuyệt.
Chu Y Hàn do dự một lúc, sau đó tiến lại gần, tiếp tục thử thách giới hạn của anh.
Nhưng lần này, Đoàn Trác Hữu vươn tay ra bóp gáy Chu Y Hàn, đẩy cô ra xa anh vài phân.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Y Hàn luôn tự cho mình là người hiểu rõ bản thân.
Thành thật mà nói, cô biết rất rõ, đối với kẻ tôn quý như Đoàn Trác Hữu thì cô chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi. Bởi vì, hành động bóp gáy nhẹ của anh, chẳng khác nào đang dập một con kiến nhỏ cả.
Chu Y Hàn không dám ngẩng đầu nhìn Đoàn Trác Hữu, nhưng có thể thấy trên cổ anh có một vệt đỏ mờ.
Đó tựa như dấu vết mơ hồ còn sót lại sau một đêm ám muội, không thể xoá nhoà trên làn da bá đạo của anh.
“Đoàn tiên sinh.” Chu Y Hàn lại cố tình cọ vào người anh, ngẩng đầu quan sát đường nét sắc lẹm của người đàn ông, “Tôi có thể hỏi anh một câu không?”
Đoàn Trác Hữu nhàn nhạt đáp ứng, uể oải dựa vào sau ghế sofa, rủ mắt nhìn Chu Y Hàn.
Thực ra, Chu Y Hàn có rất nhiều câu muốn hỏi.
Quần áo trên người cô, là ai đã thay ra?
Giữa bọn họ, liệu đã phát sinh quan hệ hay chưa?
Trong vòng một giây tiếp theo, có phải anh sẽ ném cô ra khỏi phòng?
Hoặc là, bây giờ cô có thể gọi cảnh sát không?
Cuối cùng, Chu Y Hàn chỉ chớp chớp dôi mắt to, hỏi anh: “Xin hỏi, tôi có thể câu dẫn anh không?”
Rõ ràng, đây là một lời bộc trực đầy xấu xa.
Chu Y Hàn chỉ đang đánh cược. Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ rất điên rồ, đã đến lúc này rồi, tại sao không lợi dụng thân phận của Đoàn Trác Hữu để chộp lấy thứ gì đó?
Tiền đề là, thủ đoạn vụng về này của cô lại khiến anh hứng thú.
Bên ngoài mưa gió chưa dứt, vào một đêm đầu xuân, gió lạnh tràn vào trong căn phòng, khiến Chu Y Hàn không khỏi rùng mình.
Trong mắt Đoàn Trác Hữu, Chu Y Hàn giống như một con mèo hoang lạc bước. Dưới ánh đèn, mái tóc dài bồng bềnh xoã xuống qua vai, làn da mềm mại trắng như tuyết.
Anh đột nhiên duỗi hai ngón tay, bóp cằm Chu Y Hàn, ép cô nhìn mình.
Chu Y Hàn bấy giờ mới để ý rằng, hình như trên trán anh có một vết thương. Là một vết đỏ mờ mờ, có hơi sưng. Nhưng bởi vì sắc mặt anh ngang ngạnh, nên càng thêm vẻ độc đoán.
Người đàn ông như thế này, trời sinh đã mang khí thế uy nghiêm mà người thường không thể nào kiểm soát.
“Nói thử xem, câu dẫn thế nào?” Đoàn Trác Hữu nói, cánh tay dài ôm lấy eo Chu Y Hàn, ấn cô vào trong lòng mình.
“Chuyện này…” Chu Y Hàn giả vờ suy nghĩ, nhịp tim đập nhanh không thể giải thích được. Cảm giác rằng, mọi chuyện có vẻ nằm ngoài dự đoán và tầm kiểm soát của cô. Ly thuỷ tinh trên bàn còn sót lại chút rượu, cô đột nhiên rất muốn cầm lên uống cạn.
Cả người Đoàn Trác Hữu toát ra một loại áp suất thấp, người lạ không được phép đụng vào. Trên người anh phảng phất luồng khí nhàn nhạt, bá đạo như tuyết tùng, lại thoang thoảng mùi thơm của rượu.
Không thể không nói rằng, người đàn ông này chính là cực phẩm.
Chu Y Hàn đã gặp qua muôn hình muôn vẻ diễn viên, nhưng Đoàn Trác Hữu là người cô vừa thấy đã khắc ghi.
Não bộ nhanh chóng nhớ lại, cách đây không lâu, giáo viên dạy diễn xuất đã dạy cô làm thế nào để diễn ra dáng vẻ quyến rũ người khác của một người phụ nữ. Vì thế cô duỗi ngón tay ra, cố ý di chuyển lên yết hầu của Đoàn Trác Hữu một cách chậm rãi.
Đột nhiên, một tiếng “đùng đoàng” vang lên, kinh thiên động địa.
Chu Y Hàn thuận thế nép vào trong lòng Đoàn Trác Hữu, dáng vẻ như rất sợ hãi. Mặc dù tính cách cô không mềm mỏng, nhưng vẻ ngoài ngây thơ luôn khiến người khác dễ mắc lừa. Dù gì cũng là một diễn viên, thường biết cách phô trương hơn người thường.
“Sợ?” Đoàn Trác Hữu cúi đầu nhìn Chu Y Hàn trong lòng, sắc mặt không quá ấm áp, khoé môi khẽ cong lên.
“Ừ, tôi sợ.” Chu Y Hàn thuận miệng gật đầu, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc nhìn thứ gì đó trên sofa. Nói một cách chính xác, không phải đồ vật, mà là sinh vật sống.
Chân ngắn, có móng vuốt, giữa các ngón chân có màng, da dày có vảy.
Thứ đó nằm lặng lẽ bên cạnh Đoàn Trác Hữu, giống như có thể lao vào và cắn người khác bất cứ lúc nào bằng cái miệng đầy răng hình nón đó.
Chu Y Hàn nhìn kỹ hơn.
Cái quái gì vậy?
Chu Y Hàn thật sự khiếp sợ.
Phản ứng theo bản năng của cô là muốn đẩy Đoàn Trác Hữu ra, nhưng không ngờ, anh đang ôm chặt eo cô.
Đoàn Trác Hữu bất ngờ nhấc bổng Chu Y Hàn lên bằng một tay, duỗi đôi chân dài, như thể Chu Y Hàn là thú cưng màu trắng trên người anh.
Anh bế cô đến bên cửa sổ, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Chu Y Hàn hơi ngẩng đầu, nhìn đường quai hàm rắn chắc và mịn màng của anh.
Đây là một toà nhà cao tầng, động tác này của anh, tựa hồ có thể ném cô ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nhưng Đoàn Trác Hữu chỉ ôm cô đến đóng cửa sổ mà thôi.
Cơn bão dữ dội bên ngoài lập tức bị chặn lại, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Đoàn Trác Hữu ôm Chu Y Hàn ngồi lên bàn trang điểm, hai tay đặt bên cạnh, khoá chặt cô bên trong.
Hai người gần nhau đến mức, một thân vận đồ đen của Đoàn Trác Hữu hoàn toàn tương phản với làn da trắng như tuyết bên dưới chiếc váy mỏng của Chu Y Hàn. Khí thể độc đoán của anh không ngừng kích thích các giác quan của cô, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc đối diện khiến cô có chút thu mình lại.
Ánh mắt đen nháy của Đoàn Trác Hữu ẩn chứa ý cười, giọng nói trầm thấp mà đùa giỡn: “Thế nào? Không tiếp tục câu dẫn nữa sao?”