Sau khi tẩy trang và rửa mặt, làn da của Chu Y Hàn trong gương trắng bóc, khuôn mặt xinh đẹp không có chút khuyết điểm nào.
Người ta nói, vẻ đẹp của phụ nữ nằm trong khung xương chứ không nằm ngoài da. Chu Y Hàn không chỉ có khung xương yêu kiều, mà còn có ngũ quan sáng ngời ngay cả khi không trang điểm. Dù gì cũng là nữ minh tinh, dẫu chỉ thuộc tuyến 18, nhưng nhan sắc của cô hoàn toàn có thể đánh bại sự thử thách của ống kính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Y Hàn luôn được ca tụng là mỹ nhân, gần như đi đến đâu đều được khen ngợi tới đó. Nhưng sau khi bước chân vào giới giải trí, chẳng còn mấy ai khen ngợi nhan sắc của cô nữa.
Giới giải trí luôn là một nơi rất thực tế, vẻ đẹp của một nữ minh tinh chỉ được phát hiện vào thời điểm mà cô ấy trở nên nổi tiếng. Khi không nổi tiếng, chỉ có thể xem như bình hoa mà thôi.
Chu Y Hàn không câu nệ việc mình có phải mỹ nhân hay không.
Nghĩ đến bản thân ban nãy dám tự tin “câu dẫn” Đoàn Trác Hữu bằng khuôn mặt gấu trúc kia, cô lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cũng chỉ biết tự an ủi mình, với thân phận của Đoàn Trác Hữu, còn nữ thần nào của giới giải trí mà anh chưa từng chiêm ngưỡng qua? Bộ dạng vừa rồi của cô, có chút ngược đời mà thôi.
Chu Y Hàn ở trong phòng tắm hồi lâu vẫn chưa chịu bước ra, lại cẩn thận kiểm tra bản thân từ đầu đến cuối.
Thực ra, cô không chắc mình và Đoàn Trác Hữu rốt cuộc đã phát sinh quan hệ hay chưa. Xét cho cùng, kinh nghiệm trên phương diện đó của cô là con số không tròn trĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu có điện thoại ở đây, Chu Y Hàn đã nhắn tin hỏi người bạn thân Chung Ngâm của mình. Chung Ngâm là một chuyên gia về các vấn đề nam nữ.
Trời rất lạnh, Chu Y Hàn lấy chiếc áo choàng tắm trên giá quấn quanh người. Cô hít sâu một hơi, mới đẩy cửa phòng tắm ra.
Lúc ra ngoài, Chu Y Hàn tìm kiếm bóng dáng của Đoàn Trác Hữu trong vô thức.
Không biết vị Thái tử gia kia đang làm gì nữa.
Cũng thật tò mò, rốt cuộc Thái tử gia muốn làm gì.
Dựa vào phong cách thêu thùa và thiết kế áo choàng tắm của khách sạn, Chu Y Hàn về cơ bản có thể xác nhận rằng, đây là khách sạn Phong Châu, một khách sạn năm sao ở thành phố Phong.
Khách sạn Phong Châu được coi như một công trình mang tính bước ngoặt với thành phố Phong, với lịch sử hơn 60 năm, thế kỷ trước cũng đã có không ít nhân vật nổi tiếng sống tại đây.
Điểm đặc biệt nhất chính là phòng tổng thống, mỗi một căn phòng đều được bài trí theo phong cách khác nhau. Không chỉ vậy, ở đây còn có nhiều nhà hàng độc đáo, sảnh tiệc, vườn thượng uyển trên cao, vân vân.
Và mọi người trong giới đều biết, khách sạn Phong Châu là sản nghiệp của Đoàn gia.
Hiện tại, căn phòng mà Chu Y Hàn đang ở chính là phòng tổng thống. Trang trí của phòng tổng thống rất hiện đại, tinh tế đến từng chi tiết nhỏ. Bồn tắm bên trong có kiểu dáng trong suốt, thoạt nhìn rất lạ mắt, nhưng đặc biệt thích hợp để chụp hình tạp chí hoặc cho các sự kiện.
Nhắc mới nhớ, đúng là có không ít ngôi sao lưu lượng đã đến khách sạn Phong Châu để chụp ảnh bìa tạp chí.
Cách đây một thời gian, Chu Y Hàn và người bạn thân nhất của mình Chung Ngâm, là một nhà thiết kế, đã đến chụp ảnh cho tạp chí. Khi đó, địa điểm được chọn cũng là một căn phòng tổng thống khác trong khách sạn Phong Châu. Phong cách trang trí của căn phòng tổng thống đó rất khác so với đây, mang đậm kiến trúc thời Phục hưng.
Chu Y Hàn vừa bước ra ngoài phòng khách, liền trông thấy Đoàn Trác Hữu.
Đoàn Trác Hữu vẫn mặc bộ đồ đen, điểm khác biệt là tay áo sơ mi được xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc đẹp mắt.
Anh đang đứng trước bể nước, cúi người nhìn vào trong.
Chu Y Hàn cảm thấy, chỉ cần đứng im như thế này thôi, Đoàn Trác Hữu đã là một bộ phim bom tấn rồi.
Nếu xuất thân của anh không phải thế gia đỉnh cao, thì chỉ dựa vào gương mặt này, cũng đủ để trở nên nổi tiếng trong giới giải trí.
Bể nước rất lớn, chiếm gần hết không gian phòng khách, nhưng tổng thể phong cách vẫn hài hoà đến kinh ngạc.
Từ lâu đã nghe nói, Đoàn Trác Hữu có một phòng bao tư nhân tại khách sạn Phong Châu, đoán chừng là ở đây.
Chu Y Hàn tò mò bước tới, nhìn sinh vật đáng sợ trong bể nước đang nuốt chửng một con chuột bạch. Cái miệng đầy răng hình nón kia, dễ dàng ăn thịt một con chuột lang còn sống mà không tốn giọt mồ hôi nào.
Một con chuột lang, rõ ràng là không đủ.
Xung quanh bể nước còn vài con chuột khác đang chạy tán loạn, và chỉ một lúc sau, tất cả đều bị nuốt sống.
Nói cảnh này máu me thì cũng chẳng phải, chỉ là Chu Y Hàn không thích lắm.
Cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật cơ bản nhất của tự nhiên.
Chu Y Hàn cau mày, lui về sau mấy bước, không tò mò nữa.
Đoàn Trác Hữu vừa quay đầu, liền thấy sắc mặt tái nhợt của Chu Y Hàn.
Anh cho rằng cô bị doạ sợ rồi.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, mái tóc cô vẫn còn nhỏ vài giọt nước, trông thật thuần khiết làm sao.
Nhưng thực chất, Chu Y Hàn cũng không sợ hãi đến thế. Chỉ là mỗi lần rửa mặt xong, làn da của cô đều đặc biệt trắng trẻo, nhìn thì tưởng ốm yếu nhưng một lúc sau sẽ hồng hào trở lại.
Đoàn Trác Hữu cũng không để tâm đến Chu Y Hàn nữa, mà chỉ vào chiếc bàn cách đó không xa, nói: “Đồ đạc của em.”
Thấy trên mặt bàn là túi xách, điện thoại và áo khoác của mình, ánh mắt Chu Y Hàn nhất thời sáng rực.
Ở thế kỷ 21, thứ không thể tách rời nhất chính là điện thoại.
Mất liên lạc năm tiếng đồng hồ, Chu Y Hàn nóng vội đến độ mở máy, nhưng chỉ có một loạt tin nhắn mà bạn thân cô gửi đến.
Cô là một nghệ sĩ nhỏ không danh tiếng, ba ruột không yêu mẹ kế không thương, bên cạnh chỉ có duy nhất một người bạn chu đáo như Chung Ngâm.
Chung Ngâm: 【 Chu Y Hàn, cậu ở đâu? 】
Chung Ngâm: 【 Người đâu rồi? 】
Chung Ngâm: 【 Cậu biết tớ đã gọi bao nhiêu cuộc rồi không? 】
Chung Ngâm: 【 Chu Y Hàn! Không phải cậu bị bắt cóc rồi chứ? 】
Chung Ngâm: 【 Nếu còn không bắt máy của bà, bà sẽ báo cảnh sát ngay lập tức! 】
Chu Y Hàn lập tức báo tin bình an cho Chung Ngâm, nhưng không có thời gian để giải thích quá nhiều.
Vài giây sau, điện thoại rung lên.
Chung Ngâm:【 Mẹ nó, hết cả hồn! Không sao là tốt rồi! 】
Chung Ngâm:【 Bây giờ cậu đang ở đâu? 】
Chu Y Hàn:【 Khách sạn Phong Châu. 】
Chung Ngâm:【 Tớ đang ở một quán bar gần đó. 】
Chung Ngâm:【 Phải rồi, tối nay tớ còn gặp Trịnh Cảnh Thước, hai người đang ở cạnh nhau sao? 】
Chu Y Hàn nhìn những tin nhắn Chung Ngâm gửi tới, đầu óc chợt quay cuồng.
Chu Y Hàn:【 Cậu gặp anh ta ở đâu? 】
Chung Ngâm gửi định vị của một quán bar gần đó.
Chung Ngâm: 【 Có điều, anh ta vừa trông thấy tớ thì đã trốn luôn. 】
Chung Ngâm: 【 Đoán là cho rằng tớ không nhìn thấy anh ta. 】
Chung Ngâm: 【 Có chuyện gì sao? 】
Chu Y Hàn đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.
Nghĩ đến những lời Đoàn Trác Hữu nói cách đây không lâu, cô chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Trịnh Cảnh Thước.
Tại sao lại là Trịnh Cảnh Thước?
Chu Y Hàn đặt điện thoại xuống, đứng tại chỗ, sắp xếp suy nghĩ hồi lâu.
Các cuộc gọi xuyên biên giới có thể là giả, nhưng những gì bạn thân cô chứng kiến chắc chắn là thật. Nói thẳng ra, độ tín nhiệm của Chu Y Hàn dành cho Chung Ngâm, người bạn thân nhất của mình là 100%.
Chỉ là, Chu Y Hàn không bao giờ tưởng tượng được rằng, người đích thân dâng cô đến bên Đoàn Trác Hữu, lại chính là tên bạn trai Trịnh Cảnh Thước của mình.
Mặc dù Chu Y Hàn và Trịnh Cảnh Thước quen nhau chưa lâu, nhưng đây là người bạn trai đầu tiên của cô, và cô rất trân trọng.
Trịnh Cảnh Thước mất một năm trời để theo đuổi được cô, suốt khoảng thời gian đó, anh ta đều rất chu đáo và quan tâm đến cô.
Một tháng trước, cô mới đồng ý lời yêu của Trịnh Cảnh Thước. Chu Y Hàn đã thực sự mơ tưởng về vô số tương lai giữa hai người. Cô thật ngây thơ khi nghĩ rằng, Trịnh Cảnh Thước sẽ là bến đỗ của mình.
Chu Y Hàn chậm rãi quay người lại, liền trông thấy Đoàn Trác Hữu đang nhìn mình chằm chằm.
Giữa hai người là một khoảng cách an toàn, anh vẫn đứng bên cạnh bể nước thuỷ tinh, hai tay đút vào túi quần.
Trong tiềm thức, khoé môi Chu Y Hàn nhếch lên một nụ cười, đối mặt trực diện với anh.
Nếu như đã diễn kịch, thì phải diễn đến cuối cùng. Ít nhất cũng phải chuyên nghiệp một chút.
Đoàn Trác Hữu không chút lưu tình, lạnh lùng nói: “Đừng cười, cười còn xấu hơn khóc.”
Chu Y Hàn tự giễu, mím môi nói: “Vậy Đoàn tiên sinh thích như thế nào?”
Đoàn Trác Hữu nói đùa: “Dựa vào trình độ của em, còn dám ra ngoài câu dẫn đàn ông?”
Tất nhiên, Chu Y Hàn không thể thừa nhận rằng mình không đủ tốt.
Thực ra, cảm xúc trong lòng cô vẫn còn lẫn lộn với đủ loại suy nghĩ đan xen vào nhau.
Nhất thời, cũng không còn hứng thú câu dẫn Đoàn Trác Hữu.
Nguợc lại là Đoàn Trác Hữu, anh ngồi xuống sofa, nói với Chu Y Hàn: “Tới đây.”
Chu Y Hàn nghiến răng, một lần nữa đi về phía Đoàn Trác Hữu.
Gần như ngay khi Chu Y Hàn đến gần, Đoàn Trác Hữu đã nắm lấy cổ tay cô rồi ôm cô vào lòng.
Giữa hai người không có khoảng cách, hơi thở và sức nóng trong cơ thể hoà quyện vào nhau, nhanh chóng lấp đầy các giác quan của Chu Y Hàn.
Nhịp tim Chu Y Hàn bắt đầu tăng nhanh, ít nhiều có chút khẩn trương. Nhưng lúc này, ngoài sự hồi hộp ra, dường như còn có một số cảm xúc khó giải thích đan xen.
Hồi lâu, cả hai đều không lên tiếng.
Đoàn Trác Hữu nhìn cô gái trong lòng không rời, tựa hồ có thể khoét một cái lỗ trên người cô.
Chu Y Hàn không biết làm thế nào để đối phó với cảnh tượng trước mắt, vì thế nhất quyết bỏ qua. Lúc Đoàn Trác Hữu nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh.
Ở khoảng cách gần như vậy, Chu Y Hàn phát hiện ngũ quan của Đoàn Trác Hữu đẹp đến không thể nào diễn tả. Nhưng có lẽ các đường nét của anh quá lập thể và sắc bén, cho nên tạo ra cảm giác khó lại gần. Vẻ ngoài của anh thật sự là cực phẩm, vừa bá đạo ngang tàn, vừa cao quý xa cách.
Khoảng cách giữa môi và môi, chỉ cách nhau đúng một chút xíu.
Chu Y Hàn đột nhiên nảy sinh ý đồ xấu, cố tình tiến lại gần. Nhưng Đoàn Trác Hữu rất nhanh đã cảnh giác mà lui sau, không cho cô cơ hội thành công.
Lòng bàn tay Đoàn Trác Hữu vẫn ôm gáy Chu Y Hàn, ở khoảng cách thân mật nhất, nói ra những lời tàn nhẫn nhất: “Em đoán xem, hiện giờ nếu tôi báo cảnh sát, cảnh sát sẽ đưa em đi với danh nghĩa gì?”
Lông mi Chu Y Hàn khẽ run, hô hấp cũng bắt đầu có chút rối loạn.
Cô thừa nhận mình thật ngây thơ.
Trước mặt Đoàn Trác Hữu, thủ đoạn nhỏ nhặt của cô chỉ khiến người ta buồn cười mà thôi.
Có điều, mọi chuyện cũng không phải tuyệt đối, ít nhất Đoàn Trác Hữu đã chủ động ôm cô.
Chu Y Hàn cố gắng ổn định tâm trạng, trong mắt mang theo ý cười, tựa hồ không chút sợ hãi: “Nếu tôi nói, đêm nay tôi bị người khác bỏ thuốc rồi đưa tới đây, anh có tin không?”
Đôi mắt đen của Đoàn Trác Hữu rơi xuống người cô: “Tại sao tôi phải tin em?”
Chu Y Hàn xích lại gần Đoàn Trác Hữu, ghé vào tai anh: “Dựa vào số thuốc còn lại trong cơ thể tôi.”
Nói xong, cô lùi về phía sau, đầu ngón tay đặt trên ngực anh, khuôn mặt hoàn toàn là vẻ vô tội: “Đoàn tiên sinh, nếu như cảnh sát tới rồi, tôi cũng có thể nói là anh bỏ thuốc tôi, phải không?”
Đoàn Trác Hữu không trả lời, chỉ nhìn cô.
Nhìn đến độ khiến nhịp tim Chu Y Hàn vang dội từng đợt.
Chu Y Hàn đương nhiên biết lời nói của mình không có tính uy hiếp.
Dựa vào quyền thế của Đoàn Trác Hữu, anh còn sợ cảnh sát hay sao?
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, Đoàn Trác Hữu im lặng rất lâu, khiến cho cô cảm giác, dường như hắn có chút lưu luyến.
Một lúc sau, Đoàn Trác Hữu ôm cổ Chu Y Hàn, nhẹ nhàng nhéo cằm cô.
Cùi ngón tay cái chậm rãi cọ vào đôi môi mềm mại, khẽ nói: “Chu Y Hàn.”
Chu Y Hàn sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn anh: “Anh biết tôi tên Chu Y Hàn?”
Đoàn Trác Hữu hiển nhiên không có ý định trả lời.
Khuôn mặt anh đầy vẻ ngang ngạnh, mọi thứ đều đang được bày mưu tính kế.
Đoàn Trác Hữu có thể gọi ra tên cô, điều này thực sự khiến Chu Y Hàn ngạc nhiên.
Mặc dù trước đó, Chu Y Hàn gặp Đoàn Trác Hữu qua người bạn trai Trịnh Cảnh Thước của cô, nhưng trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó, anh thậm chí còn không nói quá năm câu. Cô quả thực không nghĩ rằng, Đoàn Trác Hữu sẽ nhớ đến mình.
Chu Y Hàn đang muốn hỏi gì đó, thì tiếng cửa phòng vang lên, quản gia cung kính mang một xấp đồ bước vào.
“Đoàn tiên sinh, đây là quần áo đã được giặt sạch.” Quản gia nói xong, đặt đồ sang một bên rồi cúi người đi ra ngoài.
Toàn bộ quá trình ra vào hay động tĩnh ngoài cửa, Đoàn Trác Hữu đều không quan tâm. Từ đầu đến cuối, ánh mắt nhàn nhạt của anh chỉ rơi trên Chu Y Hàn.
Mà Chu Y Hàn lại nhìn thấy rất rõ, thứ quản gia đưa đến chính là quần áo của cô.
Bộ đồ ướt sũng không cánh mà bay đó, thì ra là được mang đi giặt?
Đoàn Trác Hữu đứng dậy, đồng thời đẩy Chu Y Hàn ra, trên mặt không chút cảm xúc nói: “Mang đồ rời khỏi nơi này.”
Chu Y Hàn chỉ suy nghĩ nửa giây liền hiểu ra, mỉm cười nói với Đoàn Trác Hữu: “Vậy thì, có duyên gặp lại, Đoàn tiên sinh.”