Lúc tỉnh dậy, nhìn căn nhà sáng sủa hơn nhiều, ánh mặt trời rọi thẳng lên tường tạo thành những bóng lốm đốm. Lý Thanh Vận có hơi ngẩn ngơ.
Sau vài phút ngơ ngẩn cô mới tỉnh táo lại, lại bắt đầu một ngày nuôi con.
Sau khi hâm nóng bánh bao và pha sữa bột, Đại Bảo cũng rời giường, cô dạy cậu bé đánh răng rửa mặt với bàn chải mới và khăn lau mặt. Sau khi cậu bé làm được rồi, vết ố vàng trên răng cũng được chà hết.
Lý Thanh Vận đã kiểm tra xem cậu bé có bị sâu răng hay không thì phát hiện là không, chỉ bị ố vàng thôi. Cô ngẫm thì thấy cũng đúng, Đại Bảo còn nhỏ cũng chưa từng ăn đồ ngọt nên giờ vẫn vớt vát được.
Năm cái bánh bao chia Đại Bảo hai cái, cô ba cái, hai người ăn no căng.
Hôm qua lúc tắm rửa, chiếc áo sạch sẽ duy nhất của Đại Bảo cũng bị rách nên không có quần áo thay, cậu bé còn đang mặc đồ dơ hôm qua.
Ăn cơm xong cô để Đại Bảo rửa bát còn cô cho Nhị Bảo uống sữa. Sau khi cho bé con đi tè và để mấy cái tã đã thay vào trong không gian tạm, cứ cách vài ngày rồi lấy chúng ra xử lý thì sẽ an toàn hơn.
Bây giờ Nhị Bảo còn chưa nhận biết được gì, chỉ cần ăn ngon uống đủ là sẽ tự chơi, nhìn nóc nhà, mút ngón út, kêu ê a với mẹ, ngoài việc phải chú ý tới việc thay tã và bú sữa ra thì còn lại rất dễ nuôi.
Lý Thanh Vận đặt cậu bé qua bên cạnh, cắt một mảnh vải bông màu xanh, trắng kết hợp với màu đen, chuẩn bị may mấy chiếc áo và quần đùi cho hai đứa bé. Hiện tại trời nóng nên có thể mặc áo lót nhưng khi trời sang thu thì chỉ có thể mặc bên trong như áo nền.
Áo quần dài khó may nhưng quần đùi thì đơn giản hơn nên cô biết. Hơn nữa cô cũng phải nâng cao tay nghề may đồ lên nếu không về sau sẽ phải luôn làm phiền người khác.
Ba miếng vải đã cắt có thể may cho Đại Bảo Nhị Bảo ba cái áo lót và hai cái quần đùi nhỏ.
Thật ra vải trong không gian có nhiều màu sắc, nhưng có những màu xã cung ứng không bán, thành phố lớn may ra sẽ có chứ trong thôn thì không, nên cô không dám lấy mấy màu quá mới, chỉ có thể cho hai đứa bé mặc xanh trắng đen thôi.
Cắt vải tốn một ít thời gian, may vào thì nhanh hơn, chỗ cần may của ót lót rất ít, cái đầu còn hơi xiêu vẹo, nhưng sau khi tìm được cảm giác cô càng làm càng quen tay, đường may cũng ngay ngắn hơn.
Chỗ cần may của quần đùi cũng ít, nhưng đáy quần lại hơi phức tạp, chỗ cạp quần có dây thun để em bé mặc dễ hơn.
Một buổi sáng cô đã làm xong hai cái áo lót và quần đùi. Cô nhớ Đại Bảo đã bốn tuổi rồi nhưng vẫn chưa mặc quần lót, toàn để mông trần mặc quần ngoài thôi, cô lại lấy thêm vải bông trắng may hai cái quần lót.
Nuôi con quả không dễ dàng, có nhiều việc phải quan tâm lắm.
Đại Bảo mặc quần áo mới, đứng soi nửa ngày trước cái gương duy nhất trong nhà.
Lý Thanh Vận nhớ lại bộ dáng lúc cô mới gặp cậu bé, chỉ mới hai người mà tưởng như hai người. Tuy bé vẫn gầy yếu nhưng đã có tinh thần hơn nhiều, đã trở thành một đứa bé sạch sẽ, năng nổ.
Da của hai đứa bé đều giống cô, trắng đến chói mắt, còn gương mặt anh tuấn của Đại Bảo thì giống bố, Nhị Bảo thì giống cô hơn.
Có quần áo mới rồi, cô liền vứt hết đống quần áo rách của hai đứa bé đi.
Buổi trưa hai mẹ con ăn cơm với tảo bẹ và canh sườn heo đậu xanh vừa thanh nhiệt vừa bổ dưỡng.
Canh sườn heo là do Lý Thanh Vận vừa may quần áo vừa làm vì khá đơn giản và không cần canh, chỉ cần bật nhỏ lửa là được.
Hiện tại Nhị Bảo cứ cách bốn giờ là sẽ cho ăn một lần, chủ yếu là bé uống sữa, lúc cô nấu cháo cũng cho cậu bé ăn một ít.