Câu nói hồn nhiên của Nhị Ni khiến sự mất câng bằng của chị dâu cả Cố biến mất ngay lập tức, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, mình đúng là càng sống càng thụt lùi, còn không bằng một đứa bé.
Đại Bảo và Nhị Bảo cũng sống rất khổ, còn gầy hơn cả Nhị Ni. Trước đây Lý Chiêu Đệ có tiền, có vải cũng chẳng lo cho hai đứa bé, nên quần áo của hai đứa toàn mặc đồ bỏ của người khác, có rách cũng không vá cho hai đứa bé.
Cơm cũng ăn bữa đực bữa cái, sống như mấy đứa bé ăn xin vậy, nếu không phải mẹ chồng luôn trông chừng thì không biết sẽ thế nào nữa.
Tuy nhà mình không giàu có nhưng cả nhà đều hòa thuận, đều sẽ nhường cho con cái ăn trước chứ không để chúng đói bụng.
Cả năm tốt xấu gì cũng mua được bộ quần áo mới cho con, tuy mẹ chồng nói thích cháu trai nhưng cũng không quá khắt khe với hai cô con gái của cô ta.
Nghĩ tới đây, cô ta cũng thấy thoải mái hơn, cô ta kêu con gái ra ngoài chơi còn mình thì bắt tay vào làm việc.
Lý Thanh Vận tiễn mẹ chồng đi, dỗ Nhị Bảo ngủ xong thì đặt vào giường cho ngủ chung với anh.
Sau đso cô tìm một miếng bông màu trắng mềm thấm nước, cắt mười chiếc tã mới cho Nhị Bảo, tã trước đso vừa rách vừa cứng, nên dùng để quét tước vệ sinh.
Những việc khác có thể làm từ từ, nhưng cô không thể chịu đựng được căn phòng đầy bụi bẩn này. Cô tìm bộ quần áo lao động mặc vào, rồi dùng miếng vải quấn quanh đầu, rồi bắt đầu sơn tường.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play