Cố Đình Chu chặn Lý Thanh Vận và các con ở phía sau, gương mặt lạnh lùng nói: “Chúng ta không quen biết, đồng chí này gọi tên tôi là được rồi.”
Điền Mỹ Tuyết ngượng ngùng nói: “Đồng chí Cố, thật trùng hợp khi gặp được mọi người, mọi người đang muốn đi ăn cơm sao? Tôi có thể đổi một vài phiếu lương thực với mọi người không? Tôi ra ngoài gấp, quên mang theo.”
Cố Đình Chu không hề quan tâm: “Chúng tôi không có thừa, cô tìm người khác đi.”
Đời này, anh không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với người phụ nữ này, nghĩ đến đời trước bị cô ta và con trai của cô ta coi mình như đá lót đường mà giẫm đạp để leo lên, anh bèn hận đến nghiến răng, đành chịu thôi, trách mắt mình mù, không nhìn rõ người.
Nói xong, Cố Đình Chu bèn đẩy xe đạp và dẫn vợ con rời đi, hôm nay trường học nghỉ nên bọn họ đã cố tình tìm Trình Kiệt mượn xe đạp để ra ngoài.
Khi bọn họ đi xa mười mét, Lý Thanh Vận quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Đình Chu một cách trìu mến, cô bắt chước giọng điệu của Điền Mỹ Tuyết, cười đùa nói: “Anh cả Cố, anh thật là ác độc.” Nói xong còn lấy tay vỗ vào ngực Cố Đình Chu một cái.
“Đừng nghịch, đói bụng không, chúng ta mau đi ăn cơm thôi.” Cố Đình Chu cưng chiều mỉm cười.
“Cha, con muốn ăn thịt kho tàu.” Đại Bảo kéo vạt áo của cha nó và lắc lắc, nở một nụ cười với vẻ mặt nịnh nọt.
“Được, cha dẫn con đi ăn thịt kho tàu.” Cố Đình Chu ôm lấy Đại Bảo, đặt lên trên thanh sườn ngang phía trước xe và đẩy đi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play