Kiếp trước anh không có về nhà, lãnh đạo đặc biệt cho anh thời gian nửa năm để dưỡng thương, anh ở vài ngày thì xuất viện trở về ở ký túc xá. Không có nói cho người nhà biết chuyện mình bị thương, dưới sự trợ giúp của nhân viên phục vụ, nghỉ dưỡng nửa tháng, vết thương đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi bắt đầu làm việc, dẫn đội ngũ đi tập luyện.

Bởi vì chuyện này, anh nổi tiếng trong cả đoàn, có người còn đặt biệt danh là Cố Tam Lang, có nghĩa là Tam Lang liều mạng.

Vật đổi sao dời, nhìn lại rất nhiều chuyện, thật sự cảm thấy quá ngốc.

Cố Đình Chu hai mươi lăm tuổi một lòng chỉ muốn đi lên, mà bỏ quên phong cảnh ven đường.

Mà điều Cố Đình Chu năm mươi lăm tuổi muốn lại rất đơn giản, chẳng qua chỉ mong cha mẹ khỏe mạnh, có con cái quây quần, khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành.

Đại đội sản xuất Cố Gia Lĩnh.

Đại Bảo rón rén bò dậy khỏi giường đất, chuẩn bị đi tiểu.

“Đại Bảo, con làm gì vậy?” Lý Thanh Vận bị tiếng động Đại Bảo rời giường đánh thức, cũng xoay người ngồi dậy.

“Không, không có gì.” Đại Bảo thấy mình đã đánh thức mẹ, rất sợ bị đánh, mang giày vào rồi lập tức chạy đi.

Lý Thanh Vận mỉm cười bất đắc dĩ, cũng đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp.

Hầu hết trong nhà đã được thu dọn sạch sẽ, hiện tại còn có chút đồ lặt vặt trong rương phải sắp xếp một chút.

Cô dựa vào trí nhớ của Lý Chiêu Đệ tìm được chỗ giấu tiền ở tủ giường.

Lấy ra một xấp tiền rồi đếm, thậm chí có hơn một trăm đồng. Vốn dĩ cô cho rằng cùng lắm có mấy chục đồng là ghê gớm lắm rồi, mặt khác lại còn có một số phiếu.

Dù sao mấy năm nay lục tục thu được năm sáu trăm đồng, có một nửa đã cống hiến cho nhà mẹ đẻ, cùng lắm lọt vào trong tay Lý Chiêu Đệ chỉ hơn hai ba trăm đồng.

Có thể tiết kiệm hơn một trăm là tốt lắm rồi, thật ra Lý Chiêu Đệ hơi giống với kiểu người nghèo bỗng giàu, tuy rằng cũng muốn ra sức hưởng thụ, nhưng lại sợ có một ngày sẽ không có tiền, hai bàn tay trắng.

Cho nên mặc dù cô ấy thường xuyên ăn diện, mua một ít đồ mình chưa từng hưởng thụ, nhưng những thứ không nên tiêu thì một phân tiền cô ấy cũng sẽ không móc ra.

Giống như quần áo, giày dép cho con trai cô ấy, phần lớn đều là bà nội đứa nhỏ cho hoặc lấy quần áo cũ từ chỗ người khác đưa tới. Chỉ có một phần nhỏ là lúc cha mẹ đẻ tới lấy tiền, cảm thấy đi tay không khó coi, bèn cầm áo rách của em trai khi còn bé tới cho có đồ.

Tóm lại, lúc nào hai đứa trẻ đáng thương này cũng mặc quần áo cũ không vừa người, vừa cũ vừa rách, có đứa ngay cả màu sắc ban đầu cũng đã không nhìn ra được.

Hơn một trăm đồng này, đều do cô ấy bạc đãi đứa nhỏ mà ra, cũng khó trách người ta khinh thường cô ấy. Đây là người mẹ thua cả miếng thịt heo, quần áo của mình thì là một rương toàn đồ mới, còn hai đứa nhỏ chỉ có mấy bộ quần áo rách nát không vừa người, cái ngắn cái dài.

Lý Thanh Vận nhìn mà muốn mắng chửi người.

Cô lập tức vứt bỏ toàn bộ những bộ quần áo rách nát đó đi, giữ lại hai bộ để những ngày này thay giặt là được, dù sao cô cũng sẽ làm quần áo mới cho chúng, làm nhiều bộ để thay đổi.

Còn bản thân cô thì cũng không cần, dù sao đã có cả một rương rồi. Tuy con người Lý Chiêu Đệ tồi tệ nhưng mắt nhìn lại rất tốt, quần áo đều là kiểu dáng bắt mắt của thời đại này, phù hợp với nét đặc sắc của thời đại, nên cô cũng không cần làm thêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play