Nhớ về những chuyện trước đây, mặc dù cô ấy làm ra nhiều chuyện không đúng, chỉ lo cho bản thân, lòng tham không đáy, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, nhưng dù gì cô ấy cũng là mẹ ruột của hai đứa nhỏ, nếu như bản thân mình đối xử với cô tốt thêm một chút, dẫn dắt nhiều hơn một chút, thì cuối cùng cũng sẽ không trở thành như vậy.

Anh đã quyết định, vì bọn trẻ, anh sẽ quan tâm đến vợ mình nhiều hơn, cố gắng chỉ dẫn để cô trở thành một người vợ một người mẹ tốt, nếu như thật sự cô là bùn nhão không trát nổi tường, thì anh chỉ có thể dứt khoát chấm dứt, lựa chọn ly hôn.

Nhưng anh quyết sẽ không lựa chọn tái hôn, cho dù chuyển nghề trở về cũng sẽ ở bên đám nhỏ, cũng sẽ không bỏ lại chúng nó nữa.

Nghĩ đến đây, anh không thể chờ nổi muốn gặp hai đứa con trai, hiện giờ Nhị Bảo mới năm tháng tuổi, chính là lúc vui vẻ nhất, anh dường như đã bỏ lỡ tuổi thơ của hai con mình.

"Đình Chu, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, thế nào, vết thương có còn đau hay không?" Lúc Cố Đình Chu đang suy nghĩ đến mê mẩn, thì một người đàn ông mặc quần áo bộ đội đẩy cửa đi vào.

Thời điểm Cố Đình Chu sống lại đúng vào thời gian kiếp trước ra ngoài làm nhiệm vụ bị thương, khi tỉnh dậy anh đang nằm trên giường bệnh, còn hỏi ý tá mới hiểu đại khái thời gian và tình hình hiện tại.

"Vẫn ổn, không có yếu ớt thế đâu." Cố Đình Chu trả lời một cách tự nhiên.

Người đàn ông này tên là Giang Phàm, cho tới giờ vẫn luôn là bạn tốt của anh, đời trước bọn họ là anh em tình cảm thắm thiết, nhớ đến cảnh ngộ đời trước của gia đình Giang Phàm, anh cũng thổn thức không thôi.

"Đình Chu, tôi muốn trịnh trọng nhận lỗi với cậu, xin lỗi, là tôi quá liều lĩnh, hại cậu vì cứu tôi mà bị thương nghiêm trọng, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói đi, nếu tôi có thể làm được thì sẽ cố hết sức." Giang Phàm chân thành nói.

Lần này hai người cùng nhau dẫn đội ra ngoài làm nhiệm vụ, Giang Phàm quá liều lĩnh, suýt chút nữa thì đã trúng kế, trong giây phút quan trọng, Cố Đình Chu đã cứu Giang Phàm một mạng, nhưng anh cũng bị đạn bắn vào đùi.

Hiện tại đã lấy đạn ra, bắp chân vẫn còn đau âm ỉ, nhưng đối với anh mà nói vẫn trong phạm vi mình có thể chịu đựng được.

Nghe Giang Phàm nói, Cố Đình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Đúng là tôi có chuyện cần cậu giúp đỡ, tôi muốn xuất viện về quê nghỉ ngơi, lần này bị thương, hẳn là đoàn sẽ cho nghỉ một thời gian dài, tôi muốn trở về thăm vợ con, nhưng tình trạng hiện giờ của tôi chắc là không tiện đi tàu hỏa, phiền cậu sắp xếp cho tôi một chiếc xe."

Giang Phàm là con cháu đời thứ hai trong gia đình quân đội thứ thiệt, nhà có tiền có quyền có thế, sắp xếp một chiếc xe đưa người về cũng chỉ là chuyện nhỏ.

"Sắp xếp xe thì không vấn đề gì, nhưng cậu vừa mới làm phẫu thuật xong, hay là chờ bác sĩ đồng ý cho cậu xuất viện đã rồi lại nói tiếp, nhỡ đâu vết thương ở chân bị nhiễm trùng, cậu có cần chân nữa hay không? Cậu cũng đâu muốn cả đời này dừng chân bỏ nghề ở đây đâu đúng không?" Giang Phàm tận tình khuyên bảo.

Cố Đình Chu trầm ngâm một lúc, nghĩ quả thật cũng không cần gấp gáp quá làm gì, hơn nữa còn có các loại báo cáo cần thời gian xử lý, bèn đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play