Trong phòng Thịnh Hạ ngoài mặt nhìn điện thoại thật ra không nhịn được nghe trộm, bởi vì tiếng cười nhạt của Trình Lương có thể tưởng tượng ra biểu hiện Trình Lương lúc này, hẳn là anh đang rũ mắt xuống cười chế nhạo, bộ dáng rất chướng mắt với sự xuất hiện của mọi người.
Anh hỏi phó chủ nhiệm Lý: “Cái gì gọi là biết khi nào cần thì nói, chỉ là ý định đổ hết lỗi lầm cho cái nồi là Tôn Lâm thôi. Một thực tập sinh ngay cả kiểm tra sát hạch còn không qua được, lại có thể cầm cái nồi lớn như vậy sao?”
“Còn về tâm tư của tôi.” Trình Lương lại cười một tiếng, “Ngay cả bản thân tôi cũng không biết thì các người có thể biết cái gì.”
Trình Lương tiến lên nửa bước, anh cao hơn phó chủ nhiệm Lý một cái đầu, chỉ cần nửa bước đã buộc phó chủ nhiệm Lý phải nghiêng đầu nhìn anh.
“Tất cả chúng ta đều là công dân hợp pháp, nghĩa vụ của công dân là phải trả lời bất cứ điều gì mà cảnh sát yêu cầu.”
Phó chủ nhiệm Lý không ngờ Trình Lương lại hạ thấp giọng nói một câu khẳng khái như vậy, nửa ngày mới thở hổn hển trả lời: “Cậu cho rằng mình không có trách nhiệm trong chuyện này sao? Cùng họ Lâm kia cùng nhau diễn một vở kịch lớn như vậy, lại liên lụy nhiều đồng nghiệp, cậu tưởng sẽ không có chuyện gì sao?”
“Trách nhiệm của tôi?” Trình Lương hỏi lại, giọng nói rất nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT